Nhìn ba người họ dần dần đi khuất, Mộ Di lại thấp thỏm không yên. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tú.
Lâm Tú đang họp trực tuyến với Hàn Vũ thì chuông điện thoại reo lên. Nhìn dãy số gọi đến, anh không nhịn được lại nở nụ cười. Chỉ là... anh có thể nghe điện thoại hay không?
Cậu trợ lý bé nhỏ đưa ánh mắt đáng thương nhìn sếp của mình trên màn hình máy tính. Cái vẻ mặt âm u và đôi mắt lạnh lẽo đó, có thể giết chết cậu mà không mất đến một phút. Nhưng mà...
"Nhìn cái gì?"
"Sếp à! Tôi..."
"Chẳng phải có điện thoại sao? Nghe đi."
"Cảm ơn sếp!"
Có câu nói đó của anh, Lâm Tú còn mừng hơn là nhặt được vàng. Anh vui vẻ hào hứng bắt máy. Chỉ là khi cuộc gọi vừa kết nối, vẻ hớn hở ban nãy lập tức biến mất. Đầu dây bên kia, Mộ Di nói với một giọng run rẩy, pha lẫn trong đó còn có cả tiếng nấc.
"Di Di! Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Lâm Tú! Anh phải nghe cho rõ từng lời em nói..."
Mộ Di kể lại hết toàn bộ câu chuyện cho Lâm Tú. Nghe xong mọi chuyện, sắc mặt anh lập tức đen lại.
"Em gửi vị trí cho anh! Anh sẽ lập tức tới chỗ em."
"Nhưng mà điện thoại của em sắp hết pin rồi."
"Ở đó không có nhà dân hay quán cà phê nào hay sao?"
"Không có! Ở đây rất hoang vu. Lâm Tú! Em sợ!"
"Đừng sợ! Em tìm một chỗ an toàn rồi trốn kĩ. Gửi định vị cho anh, anh sẽ tìm được em."
"Thật không?"
"Em tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355816/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.