Cây kéo trong tay bị giật mất. Phi Yến ngước gương mặt đẫm nước lên nhìn Văn Vỹ.
"Em đang làm gì vậy hả?"
"Văn Vỹ! Em... Em mệt mỏi lắm. Trong lòng em khó chịu lắm."
Nhìn mấy sợi tóc rơi trên giường, Hàn Vũ nhíu mày im lặng. Cắt tóc rồi thì có thể thấy lòng mình bình yên hơn hay sao, có thể khiến lòng mình nhẹ nhõm hơn hay sao?
Không thể!
Văn Vỹ đặt cây kéo xuống, anh đưa tay kéo cô nép vào ngực mình. Một tay xoa xoa đầu cô, tay còn lại cứ ôm chặt cô vào lòng. Đột nhiên bây giờ, anh lại có chút cảm giác sợ hãi, sợ cô sẽ làm ra chuyện dại dột, sợ cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh. Anh vẫn chưa bù đắp cho cô, vẫn chưa chuộc lại lỗi lầm mà anh đã gây ra cho cô. Nếu chẳng may cô có mệnh hệ gì, anh có lẽ sẽ sống trong sự đau khổ và dằn vặt đến cuối đời.
"Đừng khóc! Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó. Em đừng bi quan như vậy."
"Nhưng mà... Ninh Ninh... Nếu không tại em bị ghen tuông làm mờ mắt thì cô ấy..."
"Cô ấy nhất định sẽ không sao. Nếu cô cảm thấy có lỗi, cứ đợi cô ấy trở về, tự mình cầu xin cô ấy tha thứ."
"Hàn Vũ nói đúng! Ninh Ninh là một cô gái hiền lành, chắc chắn sẽ tha thứ cho em."
Phi Yến không trả lời, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Dù cho Ninh Ninh có tha thứ cho cô đi chăng nữa thì cô cũng không thể tự tha thứ cho bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355815/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.