Sau một hồi cải tới cải lùi, nói qua nói lại, cuối cùng cô cũng không thể từ chối. Nói sao thì nếu anh có thể khôi phục trí nhớ thì những chuyện xảy ra năm đó sẽ mau chóng tìm được sự thật. Chỉ là khi tìm được sự thật rồi, hai người còn có thể đối mặt nhau nữa hay không?
Ba ngày sau thì Hàn Vũ được xuất viện. Ninh Ninh cùng anh về lại ngôi nhà đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp ấy. Đi một vòng tròn lớn, cuối cùng vẫn là quay lại vị trí xuất phát ban đầu. Tổn thương sâu sắc đến mấy, cô cũng không đủ tàn nhẫn để bỏ mặc anh. Thôi thì cứ xem như là bản thân vẫn còn nợ anh đi.
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, Hàn Vũ và Ninh Ninh đi vào trước, Mộ Di và Lâm Tú đi theo phía sau. Cũng may là anh vẫn nhớ người trợ lý nhỏ bé này, nhớ luôn tất cả mọi chuyện của công ty. Nếu không thì mình cậu chắc chết mất thôi. Nhưng mà... Nhớ tất cả mọi chuyện lại không nhớ được người mình yêu, cảm giác này chắc là cũng chill lắm.
"Hứa tổng! Tôi về công ty trước. Còn rất nhiều thứ chưa giải quyết xong."
"Ừm! Đi đi."
Dù sao thì anh cũng không muốn có người ngoài chen vào nhà của vợ chồng mình. Nên thôi cứ để cậu ấy đi giải quyết công việc giúp anh vậy.
Mộ Di rón rén đi về phía Ninh Ninh, cô khẽ khàn níu níu tay áo của Ninh Ninh rồi bằng giọng hét sức nhỏ nhẹ mà nói.
"Tôi cũng đi nha!"
"Ừm! Căn hộ mình mua đã dọn dẹp xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355800/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.