Màn đêm lặng lẽ buông...
Sau khi chọn được căn hộ ưng ý, Văn Vỹ lái xe đưa Ninh Ninh về khách sạn. Hai người ăn uống một chút rồi ai trở về phòng nấy.
Ninh Ninh vào phòng, cô khoá trái cửa nhưng không bật đèn. Cô thích ngồi một mình trong bóng tối, nhắm mắt lại và buông bỏ hết mọi suy nghĩ vu vơ. Cơ mà hôm nay Mộ Di đi đâu cả ngày thế nhỉ?
Nhắc tào tháo là tào tháo đến ngay. Ninh Ninh vừa mới định bụng sẽ gọi điện cho cô ấy thì ngay lập tức, cô ấy đã xuất hiện rồi. Cả căn phòng được thắp sáng, Mộ Di vui vẻ mỉm cười đi vào phòng.
"Á... Cậu làm cái gì vậy?"
"Tôi làm gì chứ? Có cần phản ứng vậy không?"
"Làm tôi hết cả hồn."
Ninh Ninh âm thầm quan sát biểu cảm của Mộ Di. Hình như có cái gì đó lạ lắm. Hình như là... cô ấy biết yêu rồi.
"Di Di! Cậu... đang yêu đúng không?"
"Hả!!!"
"Đừng có nói dối tôi. Xem mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa."
"Không! Không có..."
"Còn chối sao?"
"Thật sự không có mà."
Mộ Di xấu hổ ôm mặt chạy vào phòng tắm. Ninh Ninh bật cười nhìn theo bóng lưng cô. Xem ra cô đoán đúng rồi. Mộ Di đang yêu... Nhưng với ai? Không lẽ là... Lâm Tú.
Đêm tĩnh lặng, hai cô gái nằm bên cạnh nhau, cả hai đều mang trong lòng một loại cảm xúc riêng biệt. Một người đang rất vui vẻ hạnh phúc, người kia lại nặng trĩu bầu tâm sự. Ánh trăng đêm vắt vẻo trên nền trời đêm yên tĩnh, Ninh Ninh hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355794/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.