"Anh tức giận gì chứ? Tôi chỉ là lấy đạo người trả lại cho người thôi."
Hàn Vũ sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt. Hay cho câu lấy đạo người trả lại cho người. Cô quả nhiên tàn nhẫn hơn anh nghĩ.
"Nếu nói xong rồi thì tôi đi trước."
Cổ tay mảnh mai của cô bị anh giữ lại. Trong cái chớp mắt, anh ép cô dựa vào tường, cúi đầu hôn xuống môi cô. Ninh Ninh trừng mắt nhìn anh, hai cánh tay lại bị anh giữ chặt, muốn phản kháng cũng không thể làm được.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, tham lam muốn chiếm hết những hơi thở của cô về mình. Cảm giác đó vẫn ngọt ngào như vậy, vẫn khiến anh mê đắm không muốn rời. Một mùi tanh tanh lan dần trong khoang miệng, anh nhắm mắt, nén lại dòng cảm xúc trong lòng mà rời khỏi môi cô.
"Em hận anh đến vậy sao?"
"Không! Tôi không hận anh cũng không còn yêu anh. Với tôi mà nói, anh bây giờ cũng giống như một người xa lạ không hơn không kém."
Một người xa lạ...
Không hơn không kém...
Tại sao?
Tại sao lại đau lòng như vậy?
Hàn Vũ bật cười, hai bàn tay to lớn cũng buông tay cô ra. Làm sao để diễn tả được cảm giác của anh bây giờ nhỉ. Chỉ có thể gói gọn trong một chữ... Đau.
Thì ra trong chuyện tình cảm, đau lòng nhất không phải là chia tay, cũng không phải là người ta hết yêu. Mà đau lòng nhất là họ không yêu cũng không hận, không có chút cảm xúc nào dành cho bạn nữa. Chính là người dưng xa lạ, không có chút quan hệ nào.
"Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355793/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.