Bên trong căn phòng làm việc, Mễ Ly vẫn đứng im không nhút nhích. Hàn Vũ nhắm mắt, hai hàng nước ấm nóng chảy ra. Anh thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể bù đắp cho cô đây.
"Con? Anh còn dám nhắc con sao?"
"Ninh Ninh! Anh xin lỗi."
"Anh không có tư cách để nhắc tới nó."
Chẳng biết cô lấy đâu ra sức lực mà đẩy anh ra. Cơ thể cao lớn của anh cứ như thế mà bị đẩy lùi về sau. Mễ Ly đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, trong ánh mắt còn có cả sự căm phẫn và hận thù. Trong nhất thời, Hàn Vũ cũng bị cô gái trước mặt hù cho sợ hãi.
"Hứa Hàn Vũ! Anh không có tư cách để nhắc đến con của tôi."
"Em..."
"Đúng vậy! Tôi chính là Liễu Ninh Ninh đó thì đã sao?"
"Anh biết..."
"Biết! Anh biết... nếu như anh biết thì anh nên tránh xa tôi ra mới đúng."
Cuối cùng thì... cô cũng thừa nhận, thừa nhận mình là Ninh Ninh. Nhưng sao ánh mắt nhìn anh lại lạnh lùng đến vậy? Có phải chăng là vì anh đã làm cô tổn thương quá sâu sắc rồi không?
Cuối cùng thì bao nhiêu nỗi uất ức mà Ninh Ninh cố kiềm nén cũng đã bộc phát. Cứ tưởng trở về với thân phận mới, cứ tưởng cố gắng giữ khoảng cách với anh thì mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng không, cuối cùng thì Ninh Ninh cũng hiểu, dù có thay tên đổi họ, dù có phủi sạch mọi quan hệ với anh thì cũng không thể khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ. Khi đứng đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, trái tim cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355783/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.