Giông bão đi qua, trả lại cho nhân gian một bầu trời đêm tĩnh lặng. Ninh Ninh ngồi bó gối trên dãy hành lang, đôi mắt thẫn thờ nhìn lên bầu trời đêm đen kịt. Hôm nay, bầu trời chẳng có lấy một vì sao...
Hướng tầm mắt nhìn về phía khơi xa, biển đêm bao la rộng lớn, sóng vỗ bờ nghe như tiếng oán giận của ai kia. Đưa tay lau nước mắt, cô trầm ngâm nhìn vào màn hình điện thoại. Mười giờ, đã mười giờ đêm rồi mà anh vẫn không gọi cho cô. Nếu là thường ngày, thì giờ này cô đã say giấc trong lòng anh, còn bây giờ...lại chỉ có mình cô bơ vơ lạc lõng.
Dáng người nhỏ nhắn đứng dậy, cô bước tới bên thành hành lang, dang hai tay ôm lấy cả bầu trời. Tại sao? Tại sao khi cô đã có được một cuộc sống bình yên thì ông trời lại nhẫn tâm cướp nó đi mất, chỉ để lại cho cô một bầu trời tĩnh mịch, đen tối đến mức đáng sợ.
"Con ơi! Mẹ phải làm sao đây?"
Đưa tay lên xoa bụng, Ninh Ninh thì thầm với sinh linh chỉ vừa mới lớn hơn hạt đậu. Cô mệt, thật sự rất mệt...
Điện thoại vang lên tiếng chuông, Ninh Ninh nhìn vào dãy số gọi đến rồi lặng lẽ bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc đầy mệt mỏi của anh.
"Em chưa ngủ sao?"
"Chưa! Bà nội... Sao rồi?"
"Vẫn còn ở trong phòng cấp cứu."
Ninh Ninh im lặng, cô thậm chí còn nghe được tiếng thở dài của anh. Một cảm xúc dâng lên nơi đáy mắt, hai hàng lệ cứ thế mà chảy ra. Cô đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355771/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.