Một tháng sau đó là những ngày tháng vô cùng hạnh phúc, vô cùng vui vẻ...
Ninh Ninh bắt đầu bước vào giai đoạn ốm nghén nặng, cô hầu như không ăn uống được gì. Nhìn thấy cô ngày càng gầy gò, xanh xao, anh đau lòng biết mấy. Ngày nào cũng vậy, trước khi anh đi làm đều đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô. Anh biết cô thèm ngọt, nên những thứ được chuẩn bị đều là những món cô thích.
Mà kể cũng lạ, từ sau đêm hôm đó, Mộng Phi Yến hình như là mất tích, giống như cô ta đã bốc hơi khỏi trái đất này vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra thì cô ta sẽ không thể làm phiền đến cuộc sống của anh và cô nữa.
Những tưởng cuộc sống sẽ bình yên mà trôi qua, nào ngờ đâu những biến cố đang chuẩn bị ập tới. Người ta không xuất hiện, nhưng lại âm thầm tính kế sau lưng cô.
Ngày hôm đó, bầu trời âm u đến đáng sợ, gió lạnh vi vu thổi, vài giọt mưa lất phất rơi. Ninh Ninh vừa mới rời khỏi phòng khám thai thì nhận được cuộc gọi của Hàn Vũ.
"Em nghe!"
"Em đang ở đâu?"
"Em đang ở trước cổng bệnh viện Tâm An."
"Ở yên đó, anh cho Lâm Tú đến đón em."
Cô chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã ngắc điện thoại. Ninh Ninh nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình, hôm nay anh thật lạ...
Ngồi xuống chiếc ghế đá, Ninh Ninh mỉm cười đưa tay xoa nhẹ lên chiếc bụng phẳng của mình.
"Con ngoan! Đừng hành mẹ nữa có được không?"
"Con nói xem, ba con hôm nay sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355769/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.