"Phi Yến! Con có thấy Hàn Vũ rất tốt với Ninh Ninh không?"
"Con thấy! Anh ấy quả thật là rất tốt với Ninh Ninh."
"Đứa trẻ ngoan. Trên đời này mọi thứ đều đã được định sẵn. Thứ gì là của con thì sẽ không ai cướp được nhưng nếu là của người khác thì dù có cướp, con cũng không thể cướp được."
Phi Yến biết, bà đang muốn nhắc khéo cô. Những lời bà nói cô đều hiểu, hiểu rất rõ. Chỉ là chuyện tình cảm sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ? Huống hồ chi, cô và anh từng có quáng thời gian yêu nhau sâu đậm đến như vậy.
"Phi Yến! Bà thật sự hy vọng, con sẽ không làm ra những chuyện phá hoại hạnh phúc của hai đứa nó."
"Nhưng con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con."
"Đúng! Hàn Vũ từng yêu con... nhưng chỉ là đã từng. Còn người hiện tại mà nó thương lại chính là người mặc váy cưới cùng nó đi vào lễ đường."
"Vậy thì sao chứ? Con biết anh ấy chưa từng quên con."
"Đừng cố chấp nữa. Dù quá khứ nó có yêu con như thế nào thì cũng chỉ là quá khứ. Giờ con có làm gì thì nó cũng sẽ không quay lại với con đâu."
"Phi Yến! Yêu là muốn chiếm hữu, là một loại ích kỷ hèn mọn. Yêu là muốn giữ người đó ở bên cạnh mà không cần biết họ có hạnh phúc hay không. Tuổi trẻ nông nỗi, nó từng yêu con, từng muốn chiếm hữu con, từng muốn khăng khăng giữ con lại bên mình. Đó là nó ích kỷ. Còn bây giờ...nó lại nói nó chỉ thương một mình vợ nó mà thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/355766/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.