Bước đi trong vô định, Ninh Ninh cũng không biết mình phải đi về đâu. Người ta lấy chồng, chịu ấm ức thì về nhà mẹ đẻ để có ba mẹ làm chỗ dựa. Còn cô, đến cả một người để than thở cũng không có.
Đứng trên một cây cầu lộng gió, tai nghe cắm chặt trong tai. Điện thoại bật đi bật lại mãi một bài hát...
****Phải chăng đối với anh, em chỉ là người thế tên.
Để anh nguôi ngoai nhớ thương hình bóng ai quá đậm sâu.
Dù em đau nhưng em sẽ buông, vì em không muốn thấy anh buồn.
Tự vấp ngã tự em đứng lên, anh đừng bận tâm*.
Đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, vậy mà tại sao đến lúc phải đối diện lại vẫn cứ đau lòng. Có những chuyện không thể trốn tránh, càng không thể vờ như không biết rồi cho qua. Tiếp tục lừa mình dối người, kết quả vẫn là bản thân chịu thiệt. Thôi thì cứ một lần đối diện, một lần nói ra hết những suy nghĩ trong lòng. Nếu đã không thể là tất cả của nhau, vậy thì tốt nhất đừng nên là gì cả.
Dang tay ôm lấy ánh hoàng hôn, đôi mắt khép lại để nước mắt chảy ngược vào trong. Cô không có chỗ dựa, lại không có người bảo bọc che chở, vậy nên càng không thể yếu đuối. Người ta khóc thì có người dỗ, còn cô thì lại chỉ có thể tự mình lau.
Hoàng hôn thật đẹp, nhưng cũng thật buồn. Vài tia nắng muộn vẫn lưu luyến nhân gian không chịu tắt. Cũng giống như tình yêu mà cô dành cho anh vậy. Ngày qua ngày lại một nhiều hơn, càng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nao-cho-em/277533/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.