Do quan hệ với Mục Khả từ đồng chí thăng cấp lên quan hệ người yêu, HạHoằng Huân ngoan ngoãn nghiêm túc theo cô đi xem phim, hoặc đi dạo phốmột chút. Cho nên lần này ra khỏi đơn vị, anh liền sốt ruột xử lý hếtmấy việc trên tay định mấy ngày cuối tuần sẽ dành hết cho Mục Khả.Biết anh dành ra hai ngày theo cô, Mục Khả vui mừng như đứa trẻ, nâng mặtanh hôn rồi lại hôn. Bị sự chân thành của cô cảm hóa, Hạ Hoằng Huân cởiáo khoác ngoài và quân trang, cởi cà vạt, xắn tay áo sơmi lên vào phòngbếp, nói muốn bộc lộ tài năng cho cô bạn gái nhỏ xem.
Mục Khả nghi ngờ năng lực của anh, cau mày hỏi: “Nấu cơm là một kỹ thuật,anh làm được không?” Giọng điệu cứ như mình là một cao thủ.
Bàn tay to giơ lên cao, vỗ nhẹ vào gáy cô, Hạ Hoằng Huân trả lời đầy tựtin: “Đừng quên anh xuất thân từ lính trinh sát, không biết nấu cơm saosinh tồn dã ngoại được.”
Mục Khả trước gật đầu, sau đó cướp lấy đồ ăn, không cho anh cự tuyệt cô chỉ huy: “Em quản cái muôi, anh chỉ giúp thôi, đi, nhặt rau trước......” Mặc dù tay nghề bình thường, nhưng cô chợt muốn làm bữa cơm cho HạHoằng Huân.
Hạ Hoằng Huân rất biết thời thế, không tước đoạt quyền lực giả vờ hiềnthục của cô bạn gái nhỏ. Hôn trộm lên má cô, anh vừa nhặt rau một vừacô: “Rõ, nghe theo sắp xếp của lãnh đạo! Bắt đầu từ bây giờ tất cả việcphòng bếp do cô giáo Mục toàn quyền chỉ huy.”
Mục Khả hả hê dương dương tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314196/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.