Lúc Hách Hạ Hoằng Huân lên Sư bộ họp mới biết tin Nghĩa Thành bị thương.Chào hỏi qua với Lục Trạm Minh xong, anh trực tiếp đến bệnh viện. Gọiđiện thoại cho em gái hỏi thăm số phòng bệnh thì Hạ Nhã Ngôn cười hì hìhỏi anh: “Anh, anh đến thăm Hách Nghĩa Thành, hay là đến vì chị dâu đó?”
Anh cũng không biết Chủ nhật Mục Khả được nghỉ. Vốn định đến thăm HáchNghĩa Thành xong sẽ qua đại học C đón cô cùng đi ăn tối. Hạ Hoằng Huânnhanh chóng cúp điện thoại, bước thật nhanh đến phòng bệnh. Nửa thángkhông gặp, anh nhớ cô.
Vui mừng tới không ai ngăn được. Chưa đến phòng bệnh, Hạ Hoằng Huân đã nhìn thấy cô bé mình ngày nhớ đêm mong. Mặc dù cách một khoảng, nhưng anhchỉ liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng cô. Mục Khả mặc áo bông thật dầy, bộ dạng tròn vo có vẻ cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
Khi anh chuẩn bị phát huy ưu thế tốc độ cơ động nhanh nhẹn tiến lên kéo côthì Tả Minh Hoàng đột nhiên từ phòng bệnh phía trước đi ra. Thấy MụcKhả, nụ cười trên mặt anh dịu dàng và thân thiết, thấy cô mặc quần áothật dầy, anh trêu ghẹo nói: “Ơ, đây là tiểu nha đầu nhà ai vậy, saolại béo thành thế này rồi, có đi đường được không vậy?”
“Loại người vô tâm như em, thể trọng rất nhẹ.” Mục Khả cười khanh khách,giọng nói vẫn trong veo như trước, nhưng do cảm nên mũi hơi nghèn nghẹn. Cô kéo vạt áo bông, nhíu đôi mày thanh tú oán giận nói: “Đã nói cái áonày quá dầy quá khoa trương, vốn đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314186/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.