Thấy “Tù binh” không nhúc nhích cũng không chịu phối hợp, Mục Khả tức giậndùng cây gậy gỗ chọc chọc ngang lưng anh lần nữa, lặp lại: “Nộp vũ khíđầu hàng không giết!” Giọng nói thanh thúy kết hợp với ngữ khí nghiêmnghị khó gặp, có vẻ có chút không hợp.
“Kẻ địch” thong thả ung dung để ống nhòm xuống, đưa lưng về phía cô, hỏi: “Không có súng thì làm thế nào?”
Mục Khả nghe thế tim đập mạnh và loạn nhịp, ngay sau đó lấy cây gậy dùngsức gõ trên lưng anh, tức giận nói: “Không có súng còn có người! Bắtngười trả nợ!”
“Tôi cũng đang có ý đó.” Người nọ cười, lấy giọng nói từ tính trầm thấp nói: “Làm tù binh của em, em có thể ‘muốn gì làm nấy’ với tôi.”
Lại trêu chọc cô. Sao không chịu nói chuyện đứng đắn thế nhỉ? Mục Khả némgậy gỗ xuống đất, nâng bàn tay trắng như phấn đấm vào lưng anh: “Nếuđồng chí Doanh trưởng phê chuẩn, vậy em cũng sẽ không khách khí, hànhquyết tại chỗ!”
“Hành quyết tại chỗ?” Bị thái độ “Dũng mãnh” của cô chọc cười, Hạ Hoằng Huânthản nhiên xoay người, cầm đôi tay nhỏ bé trắng trẻo của cô: “Khôngthành vấn đề, vậy hành quyết tại chỗ luôn đi.” Lời còn chưa dứt, anh cất bước tiến lên, dùng cánh tay đem cô bạn gái nhỏ ngày nhớ đêm mong ômvào trước ngực, đồng thời cúi thấp đầu hôn cô rất sâu.
Vừa bắt đầu Mục Khả vẫn hơi chống cự, dần dần bị hôn đến ngoan ngoãn. Theobản năng ôm eo Hạ Hoằng Huân, cô hơi ngẩng đầu lên, hứng lấy nụ hôn báđạo lại không mất sự dịu dàng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314132/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.