Dãy núi bởi vì bỗng nhiên có rất nhiềungười đến nên náo nhiệt hẳn lên, lá vàng rơi rụng trên mặt đất thànhtầng dày trông như một tấm thảm dệt kim. Ánh mặt trời ấm áp trải dàikhắp nơi, bầu không khí vui nhộn làm mọi người vô cùng phấn khích.
Mặc dù nhân số rất nhiều, nhưng trụ sởhuấn luyện dưới sự chỉ huy Hạ Hoằng Huân được sắp xếp đến nơi đến chốn,mỗi vị huấn luyện viên đều bố trí một chiến sĩ làm trợ thủ, hướng dẫncác học viên nam xây dựng cơ sở tạm thời dưới chân núi. Cảnh tượng bậnrộn, tiếng cười huyên náo, tất cả đều đâu vào đấy để chuẩn bị kết thúcmột tháng huấn luyện quân sự.
Mục Khả rất thích rời xa đô thị ầm ĩ đểhòa nhập vào thiên nhiên, mà đóng quân dã ngoại chính là phương thức đơn giản gần gũi nhất. Kể từ lúc rời khỏi bờ biển quê nhà, cô thường xuyênnhớ lại thời thơ ấu với những kỷ niệm bên bờ biển thơ mộng. Trong lòngMục Khả lúc nhỏ, được mẹ ôm trong ngực ấm áp giống như thiên nhiên bantặng cho con người sự ấm áp của ánh sáng mặt trời. Không hiểu sao nhữnglúc như vậy, cô thường có cảm giác như mẹ cô đang ở rất gần. Cho nên,đợt huấn luyện quân sự kết hợp với dã ngoại sinh tồn lần này quả thậtlàm cô rất cảm động.
Hơn hai mươi ngày huấn luyện khổ cực tan thành mây khói, nhìn dãy núi nơi xa, tưởng tượng ban đêm có thể manggối ngủ dưới ánh sao, Mục Khả cong môi nở nụ cười, cô vừa đi về phía núi rừng vừa lấy điện thoại di động ra, tín hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314130/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.