Vì để học viên có đầy đủ thời gian tiếnhành bắn bia một chọi một, chứ không phải hình thức hóa chạy chạy lướtqua sân, Hạ Hoằng Huân trước đó đã sửa đổi kế hoạch lại từ đầu, điềuchỉnh lại khóa huấn luyện hàng ngày của từng chiến sĩ trong trụ sở huấnluyện, vừa không ảnh hưởng đến tình hình huấn luyện thường ngày lạithuận tiện hoàn thành quá trình thao diễn, đồng thời mở rộng thời giantập bắn cho tất cả lớp học, nhóm học viên đầu tiên tập bắn do Viên Soáidẫn dắt huấn luyện.
Theo sự hướng dẫn của giáo quan đi tớisân bắn, huấn luyện viên phụ trách trong sân bắn giải thích cho nhóm học viên về những điểm mấu chốt và yêu cầu trong việc tập bắn, cuối cùngvẫn không quên dùng vẻ mặt nghiêm túc bổ sung 1 câu: “Súng, là sinh mạng quan trọng nhất của quân nhân!”
Các bạn học vô cùng phấn khởi, nhất lànam sinh. Khang Bác kích động đến có chút không nhẫn nại được, báo cáocũng không gọi, lớn tiếng hỏi: “Huấn luyện viên, vậy sinh mệnh thứ haicủa quân nhân là cái gì?”
Sau khi đi vào sân tập bắn, Viên Soái đã thu lại bớt thái độ bất cần đời liếc xéo Khang Bác một cái, giống nhưphê bình cậu hỏi vấn đề thật không có trình độ, hỏi ngược lại: “Cậu cảmthấy thế nào?”
Khang Bác nghiêm túc suy nghĩ một chút,rồi cùng hai người bạn học bên cạnh nhỏ giọng trao đổi ý kiến xong,trong lòng đã có dự tính nói: “Lựu đạn!”
Huấn luyện viên trong sân tập bắn liếcmắt nhìn nhau, Viên Soái bị tức đến giơ tay lấy xuống cái mũ của KhangBác dùng sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314102/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.