Ngày không có Hạ Hoằng Huân, trái đấtvẫn quay, Mục Khả vẫn huấn luyện như trước. Chỉ là, sau khi Hướng Vi rời khỏi căn cứ cuộc sống trở nên khô khan, buồn tẻ, rất nặng nề. Mục Khảcảm thấy cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định trong lúc bình tĩnh sẽ điênmất.
Hách Nghĩa Thành từ lần cô nổi giận thìkhông gọi điện thoại đến nữa, Mục Khả biết anh đối tốt với mình, quyếtđịnh giải hòa trước. Tìm số điện thoại của anh rồi bấm gọi, điện thoạidi động vang lên hai tiếng thì anh liền nghe, giọng nói không che giấuđược đắc ý: “Cô giáo Mục rốt cuộc nhớ tới cậurồi?”
Cũng biết anh sẽ không tức giận thật. Mục Khả nói: “Quan tâm, quan tâm cậu, tránh cho cậu nói cháu không có lương tâm.”
Hách Nghĩa Thành cười: “Lại còn làmdáng! Huấn luyện quân sự gần kết thúc rồi phải không? Bị dạy dỗ thế nào? Nội vụ đạt tiêu chuẩn chưa?”
Nhắc tới nội vụ, Mục Khả nhụt chí nói: “Tiêu chuẩn của các cậu quá cao, cháu không đủ cao, không đạt.”
“Sao nghe có chút buồn bã?” Hách NghĩaThành cầm di động đứng trước cửa sổ, cười nói: “Không phải Hạ hoằng huân đi rồi sao? Huấn luyện không đến nỗi phi nhân hóa như vậy chứ?”
“Làm sao cậu biết anh ấy đi......”Mục Khả bừng tỉnh hiểu ra: “A, cháu biết rồi, là cậu giở trò quỷ cóđúng không?” Đây có tính là quan báo tư thù không? Ngay sau đó lại cảmthấy dùng từ không đúng nên tự mình bác bỏ. Nghĩ thầm, bọn họ không cótư thù, cho dù có thù cũng là thù công.
Hách Nghĩa Thành nhíu mày: “Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314100/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.