Nghe được giọng nói trầm thấp của HạHoằng Huân, tiếng cười của Mục Khả đột nhiên ngừng, cô ý thức được cảmgiác nguy hiểm đang tiến gần về mình, cô không kịp suy nghĩ nhiều xoayngười muốn chạy. Nhưng, bước được nửa bước lại thu về. Bằng trực giác,cô cho là tội của cô không đáng chết, bây giờ mà chạy tuyệt đối khôngphải hành động sáng suốt, cho nên, lại từ từ xoay người lại.
Thân là lá bài chủ chốt, Doanh trưởngdoanh trại trinh sát, Hạ Hoằng Huân không chỉ thấy rõ năng lực của người khác, ngay cả thị lực cũng rất tốt, lúc anh xoay người đã nhìn thấy Mục Khả ở bên này, hơn nữa sân huấn luyện không có nơi nào để trốn, chonên, người mặc T shirt rộng thùng thình cùng quần jean ngắn – Mục Khả đã bị phát hiện, cách anh chưa đầy trăm mét.
Hạ Hoằng Huân nhìn thấy là cô, mày rậm theo bản năng nhíu lại, cắn răng, trầm giọng nói: “Tới đây!”
Viên Soái thừa dịp anh xoay người cũngnghiêng đầu nhìn sang, cũng nhận ra là chỉ đạo viên đại học C, nhìn côcúi gằm đầu “Quần áo không chỉnh tề” đứng cách đó không xa, anh phảinhịn cười hết sức khổ cực, căn bản không biết là bởi vì mình chịu phạtmới “Liên lụy” đến đồng chí Mục Khả nhà người ta.
Mục Khả do dự đại khái khoảng ba giây,sau đó từ từ từng bước đi qua, dừng lại trước mặt Hạ Hoằng Huân, cúi đầu nhìn dép lê dưới chân không nói lời nào, nghĩ thầm không đáp trả chắcsẽ không bị phạt quá nặng chứ? Xem ra phạm sai lầm là chuyện thường nhưcơm bữa, kinh nghiệm vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-khong-ban-khong-trung-bia/2314088/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.