Tận chiều tối Lạc Y Sương mới lờ mờ tỉnh lại, cô thấy tay mình được cắm ống truyền dịch liền nhíu mài. Lạc Y Sương tháo ống truyền dịch ra khỏi tay mình, trên tay liền có chút máu rỉ ra, Lạc Y Sương vừa khó khăn gượng người ngồi dậy, cô muốn uống nước 
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra một thân hình cao lớn, trên tay còn cầm khây thức ăn Phương Hạo nheo mắt nhìn cô đang chân không chuẩn bị xuống giường, ống truyền dịch cũng tháo ra liền khó chịu đi lại trước sự ngỡ ngàng của Lạc Y Sương 
Phương Hạo cầm lấy đôi dép bông đặt xuống dưới chân cô nói “ Đi chân trần sẽ nhiễm lạnh lại bệnh nặng thêm ” 
Lạc Y Sương nhìn anh như không muốn tin vào mắt mình “ Cảm...cảm ơn ” 
“ Muốn đi đâu ” Phương Hạo gật đầu, anh không còn dùng giọng điệu lạnh lùng nói với cô nữa mà thay vào đó rất nhẹ nhàng 
“ Tôi muốn đi rửa mặt ” Thật ra Y Sương muốn đi uống nước, nhưng bây giờ muốn tránh mặt anh nên nói muốn đi rửa mặt 
Phương Hạo không nói không rằng đi lại bế cô lên. Lạc Y Sương giật mình sợ ngã liền vòng tay qua cổ anh đầy ngượng ngùng, anh bế cô vào phòng tắm rồi mới nhẹ nhàng đặt cô xuống, anh cũng không chịu đi ra ngoài 
“ Anh....anh không ra ngoài sao? ” Lạc Y Sương cuối gằm mặt xuống nói, cô ngại đến đỏ hết cả mặt. chẳng lẻ anh định đứng đây nhìn cô sao? Cô không dám ngước lên nhìn mà chỉ nhìn chăm chăm vào cây bàn chải đánh răng 
“ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-do-von-khong-phai-cua-em/273124/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.