Nhưng mà như vậy là nhanh quá rồi. Anh khéo đùa thật đóTiêu Dương Kì cười khẽ khi nghe câu hỏi của Vũ Uyên. Anh nhìn cô với ánh mắt tràn đầy yêu thương và sự chân thành:
- Có lẽ là vậy. Nhưng anh nghĩ đây là cách tốt nhất để chúng ta hiểu nhau hơn trước khi quyết định những bước xa hơn.
Vũ Uyên như nhớ ra điều gì đó, cô cười tươi:
- Mà em với anh mới quen nhau chỉ vỏn vẹn mấy tháng thôi mà, anh có thấy điều này hơi nhanh không?
Tiêu Dương Kì mỉm cười, bước đến gần cô hơn, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên định:
- Thời gian không quan trọng bằng cảm xúc và sự chân thành. Anh tin rằng chúng ta đã tìm thấy nhau và cảm nhận được sự đồng điệu. Anh không muốn lãng phí thời gian khi biết rằng em là người anh muốn chia sẻ cuộc sống.
Vũ Uyên cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Cô hiểu rằng tình cảm giữa họ không chỉ là những cảm xúc thoáng qua, mà là sự kết nối sâu sắc và bền chặt. Cô nhẹ nhàng nói:
- Em cũng cảm thấy như vậy, Dương Kì. Dù thời gian ngắn, nhưng em cảm nhận được sự chân thành và ấm áp từ anh. Em tin rằng chúng ta có thể xây dựng một tương lai tốt đẹp cùng nhau. Nhưng mà nên chờ một khoảng thời gian nữa thì vẫn hơn
Tiêu Dương Kì nắm chặt tay cô, đôi mắt anh ánh lên niềm tin tưởng
Tiêu Dương Kì và Vũ Uyên ngồi xuống bàn ăn, bữa tối đã được chuẩn bị tươm tất. Món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-den-tu-gian-don/3576087/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.