Tần Nghị cầm một túi giấy đưa cho Tần Bách Nhiên...Anh không nhanh không chậm lấy ra, gồm một xấp hình, một cái đĩa và giấy tờ gì đó, đưa trước mặt Tần Bách Hải...
-" Hai người nên xem qua, rồi muốn hỏi gì em sẽ trả lời"
Mỗi người cầm một thứ lên xem , sắc mặt Tần Bách Hải ngày càng tối sầm lại...một lúc sau Hạ Lan ôm miệng bật khóc nghẹn ngào ...
-" Chú út...chị...chị không nghĩ Hứa Vỹ lại làm ra những chuyện này , nhưng chị... chị xin chú ...chú bỏ qua cho nó được không...chị chỉ có đứa con này..."
Hạ Lan bỗng rời khỏi chỗ , quỳ trước mặt Tần Bách Nhiên khóc nức nở van xin...Tần Nghị và Tần Bách Hải nhanh tay kéo bà dậy....khuôn mặt Tần Bách Nhiên vẫn lạnh như tiền không hề có cảm giác gì là khó xử ....
-" Bà làm gì thế...ngồi yên đó để tôi hỏi rõ ràng"
Ông biết tính em ông, nó chẳng vì thương cảm hay ái náy ,mà thay đổi quyết định chính mình...
-" Bách Nhiên..haizzz...Hứa Vỹ cũng như con ruột của anh, anh đã nhìn nó lớn lên...đúng là những chuyện này nó làm không thể tha thứ được...Em xem có thể bỏ qua không?"
Tần Bách Nhiên nhếch môi cười khẩy, ngón tay thon dài sạch sẽ cầm lấy cái đĩa xoay tròn nhẹ nhàng...Lúc này ánh mắt mới nhìn Hạ Lan rồi quay sang Tần Bách Hải...
-" Anh hai...nếu em không cho nó cơ hội thì hai người nghĩ nó sống yên ổn đến bây giờ được sao ?"
Nghiêng đầu nhìn sang Hạ Lan đang cúi gầm mặt chùi nước mắt...
-" Từ những dự án đầu nó dám bán đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-den-tu-anh/617117/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.