Đến tối Hà Đông Quân trở về nhà, nhìn căn phòng ngủ tối đen như mực anh ta cho rằng Thư Ý phải tăng ca nên cũng không nghĩ nhiều, đi tới bàn làm việc đang định để balo trên vai xuống, thì sau lưng vang lên tiếng bước chân.
"Cái con bé kia vẫn chưa về à? Con biết không hôm nay nó còn chửi cả mẹ nữa đấy, cái loại con dâu mất nết." Bà Tuyết Mai chưa bước vào cửa, đã không chờ đợi được lầu bầu kể xấu con dâu.
"Mẹ lại nói gì cô ấy à?"
Gương mặt Hà Đông Quân hiện lên tia mệt mỏi, từ khi anh ta kết hôn tới giờ căn nhà này có lúc nào bình yên đâu? Những chuyện xảy ra thời gian vừa qua, làm cho một người luôn xem mẹ mình là người phụ nữ tốt tính như anh ta, cũng phải thay đổi cách suy nghĩ.
"Anh đang chỉ trích mẹ bắt nạt vợ anh đấy à?" Bà Tuyết Mai không nhận được sự bênh vực từ con trai, giọng điệu bắt đầu trở nên ấm ức, bà ta khịt khịt mũi đi đến giường ngồi xuống:
"Mẹ chẳng nói cái gì sai hết, mắt thấy như nào thì nói như thế."
"Mẹ nói bớt đi một câu cũng không sao mà? Mẹ và cô ấy cứ như thế này con phải sống sao đây? Con ở bên ngoài làm việc chịu đựng đủ điều từ cấp trên lẫn khách hàng rồi, về nhà còn phải ở giữa nghe hai người cãi vã nữa." Hà Đông Quân nghe xong những lời bà Tuyết Mai nói, thái độ tỏ ra bất mãn đặt mạnh chiếc balo trên vai xuống bàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-dau-chi-minh-em-vun-dap/2921413/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.