"Cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ mới bắt đầu, anh muốn nắm tay em đi hết đoạn đường này, em cũng giống như anh đúng không?"
Nghe lời Hà Đông Quân nói, Trần Thư Ý phút chốc lại rơi vào trầm mặc, trong lúc đầu óc mụ mị này cô chẳng còn biết bản thân mình muốn cái gì nữa?
Thực ra cô rời khỏi nhà chỉ vì muốn có một chút không gian yên tĩnh mà thôi, chưa đi đến mức bỏ đi như Hà Đông Quân nghĩ.
"Đông Quân có ai mà không muốn hôn nhân của mình được bền vững đâu anh, anh không thấy được sự cố gắng từng ngày của em sao?" Cô khẽ đạp lại lời Hà Đông Quân.
"Vậy em về nhà cùng anh đi, ngoài đây sương lạnh lắm, đồ trên người em lại mỏng dễ bị cảm lắm." Hà Đông Quân hài vòng với câu trả lời của Trần Thư Ý, chủ động đứng lên trước giơ tay ra cho cô nắm lấy.
Trần Thư Ý hơi ngước mắt lên nhìn bầu trời đầy sao, sau khi cảm thấy lòng mình thỏa mái hơn, cô quyết định nắm lấy tay Hà Đông Quân cùng trở về nhà, mạnh mẽ đối mặt với mẹ chồng khó tính.
Hơn mười một giờ khuya bà Tuyết Mai vẫn chưa đi ngủ, mà ngồi ở phòng khách giống như tượng thần giữ của nhìn chằm chằm ra cửa.
Bà ta cực kỳ không ưa cái thái độ đã không ngoan ngoãn nghe lời còn hay cãi lại của Trần Thư Ý, cho nên cố tình thức để chờ xem Thư Ý có về hay không, còn kiếm cớ mắng chửi cô.
Khoảng nửa tiếng sau, xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-dau-chi-minh-em-vun-dap/2921412/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.