Đêm giao thừa pháo hoa nổ rộp vang trời, không khí rộn ràng lan tràn khắp nơi.
Thư Ý đứng trước cửa sổ ngắm nhìn vẻ đẹp của đất trời trong giây phút giao hòa.
Khu chung cư mùa tết cực kỳ vắng vẻ, chẳng còn mấy người ở lại nơi đây, người ngược người xuôi hối hả về quê từ sớm. Đáng lẽ ra giờ này Thư Ý cũng có một cái tết trọn vẹn quây quần bên gia đình mới đúng, nhưng cô lại không có mệnh tốt phải chịu cảnh lẻ loi cô đơn một mình.
Vẫn như mọi năm, qua mười hai giờ Thư Ý sẽ gọi điện về nhà chúc tết bố mẹ. Cô thu hồi cảm xúc buồn bã trên gương mặt, quay vào phòng cầm lấy di động.
"Con chúc bố mẹ năm mới mạnh khỏe, mọi điều như ý."
Thư Ý vừa nói dứt câu, đầu dây bên kia mẹ Trần lập tức chúc tết lại, sau đó hai mẹ con bên trò chuyện hỏi thăm nhau.
Vốn dĩ Thư Ý cho rằng khi mẹ hỏi tới gia đình nhà chồng cô cứ trả lời qua loa là được, cho tới lúc nghe được mẹ nói:
"Con rể đâu bố mẹ muốn nói chuyện với nó một chút."
Bàn tay Thư Ý bấu chặt gấu áo, đôi mắt thoáng vẻ luống cuống đáp:
"Dạ anh ấy đang dưới nhà phụ mẹ chồng con làm lễ gia tiên."
Sau câu nói đó của Thư Ý, phía bên kia chợt im lặng, mãi một lúc lâu cô mới nghe được lại giọng nói của mẹ.
"Thư Ý con còn định giấu bố mẹ đến bao giờ? Bố mẹ biết cả rồi, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-dau-chi-minh-em-vun-dap/2921369/chuong-40.html