Xe chạy hai tiếng đã tới nơi nhưng Lưu Tiểu Nguyên vẫn thấy chậm lắm, hoàng hôn buông xuống rốt cuộc về đến nhà. Lưu Tiểu Nguyên giành xuống xe trước để mở cổng, nhảy vào trong sân tinh nghịch chụm tay hô to: “Về nhà rồi!”
Cậu chạy tới cây nho hái một quả còn xanh ném vào miệng, lại chạy tới ngắm nghía cây hải đường. Mạc Ngôn khóa cổng, nhìn Lưu Tiểu Nguyên xinh xắn nhảy vòng quanh sân, đáy lòng vui sướng khôn tả. Hiện tại anh mới hiểu được lời hiệu trưởng Lâm: có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc, âu yếm người mình yêu thương, làm tất cả vì cậu ấy – chính là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Cơm chiều ăn rất ngon miệng; Lưu Tiểu Nguyên ăn xong, cọ xát trên người Mạc Ngôn trong chốc lát rồi kêu nóng chạy tới phòng tắm tắm rửa. Cởi sạch trơn, nước mở thật lớn, tắm sạch một hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Lưu Tiểu Nguyên dậm chân bành bạch; ngu ngốc, đáng ghét! Sao mãi không thấy đâu? Đợi thêm một lát, Lưu Tiểu Nguyên cả người ướt đẫm mở cửa lén nhìn, Mạc Ngôn đang dọn dẹp phòng.
Cậu cắn đầu lưỡi nhỏ giọng gọi: “Mạc Ngôn, anh kì lưng giúp em.”
Nghe tiếng gọi hơi ngượng ngùng của cậu nhóc, Mạc Ngôn nhịn không được nở nụ cười, ném khăn lau trong tay, xoay người đi tới. Anh dán vào chóp mũi cậu cười nhẹ. “Muốn anh kì lưng phải trả công!”
Lưu Tiểu Nguyên ngẩng đầu ấn nhẹ một nụ hôn xuống môi anh. “Là thế này sao?”
“Không đủ, còn muốn nữa.”
Mạc Ngôn vươn tay ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-tieu-hai-tu-luu-tieu-nguyen/1921198/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.