Haiz, nhóc con, đáng yêu thì có đáng yêu đó! Nhưng mà nên trả về cho hai ba ba rồi!
Ngô Tuấn Kỳ bồng Minh Minh trên tay. Anh thậtr a cũng rất yêu thương cậu nhóc. Chỉ là thằng bé này lựa giờ khóc hay quá. Toán canh lúc anh và bảo bối đang sắp làm chuyện đại sự mà thôi. Do đó nha, trả về với hai ba ba của nhóc là một sự lựa chọn tuyệt vời nhât!
- Ya ả…
Minh Minh nghiêng đầu, không biết là có hiểu lời người kia nói hay không. Cậu nhóc giãy giãy hai chân, sau đó chu chu môi như nói gì đó. Kế tiếp miệng thì vui vẻ mà cười tươi tắn.
- Ầy, sao lúc ngủ không ngoan vậy chứ?!
Ngô Tuán Kỳ bất lực thở dài, kế đó thì tặng cho bé cưng một nụ hôn vào má.
Tuy là chăm con nít có chút mệt. Nhưng mà thật sự có một đứa trẻ trong nhà cũng vui vẻ lắm chứ. Hmmm, anh và bảo bối có nên nhận nuôi một em bé không nhỉ?
Ngô Tuấn Kỳ nghĩ nghĩ một lát thì Lam Khải Lương cũng từ trên lầu cũng bước xuống. Anh nhìn hắn, vẻ mặt không khỏi nhếch lên khinh bỉ.
Hắn thì sung sướng rồi, sắc mặt không khác gì nở hoa! Có anh là khổ thôi! Người yêu ở kế bên mà chẳng sơ muối được miếng gì!
- Tôi đắc tội với cậu à?
Lam Khải Lương còn tính ôm vợ bé bỏng của mình thêm một chút thì hai người An Đồng đã đến. Do đó liền phải rời xa vợ yêu nhà mình một lát…
Lúc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398982/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.