Dạo này tâm trạng của cậu có vẻ đã ổn hơn rồi!
Vĩnh Nhất Thiên mỉm cười nhìn thiếu niên đang ăn trái cây trên giường. Sau một khoảng thời gian anh có thể nhận ra tâm trạng của cậu đã tốt hơn rất nhiều. Điều này khiến cho anh cảm thấy vui vẻ một cách lạ thường. Hmm…cũng có thể vì bản thân là bác sĩ nên anh cảm thấy như vậy nhưng mà sâu trong đáy lòng vẫn có chút gì đó thuộc ngoài phạm vi công việc.
- Ừm, đều nhờ bác sĩ cả!
Vĩnh An mỉm cười, khuôn mặt dần lấy lại sức sống. Nếu không có Lương Kỳ, không có Vĩnh Nhất Thiên thì chẳng biết cậu có thể vực lại tinh thần hay không. Mà nói đến người cần cảm ơn nhiều nhất có lẽ là vị bác sĩ này, bởi lẽ chính anh là người luôn kể cận bên cậu.
Thấy nụ cười của cậu, anh cũng khẽ cười theo, như vậy thì tốt, cậu có thế vui vẻ là tốt rồi…
- Giống trẻ con thật…
Vĩnh Nhất Thiên thấy cậu ăn đến nỗi dính lên khóe miệng liền thuận tiện đưa tay ra lau khóe môi cậu. Hành động này vô thức khiến cả hai người khựng lại một khoảng. Vĩnh An rụt rè, có chút tránh né hành động đó còn Vĩnh Nhất Thiên cũng ngờ ngợ cảm thấy việc làm của mình có chút quá phận.
- Tôi…
- Tôi…tôi đi kiếm A Kỳ một lát…
Vĩnh An để dĩa trái cây sang một bên sau đó vội vã đứng dậy rời khỏi phòng. Hai má cậu có chút đo đỏ, sự dịu dàng của người kia như ùa hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398977/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.