Ức…
- Cậu tỉnh rồi sao?
Vĩnh An nheo nheo hai mày, bên tai khẽ vang lên một giọng nói xa lạ.
Không phải, cậu chết rồi sao? Vậy giọng nói đó là của ai? Là của quỷ sai sao?
Hé mở lấy đôi mắt nặng trĩu, cậu không khỏi kinh ngạc khi phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ. Như vậy…cậu vẫn còn sống sao?
Đánh mắt sang thanh niên trước mắt, cậu có chút lúng túng khi chạm mắt với người đó.
Người này là ai vậy?
Vĩnh Nhất Thiên thấy cậu nhìn mình liền cười nhẹ một cái rồi giới thiệu.
- Xin chào, tôi là Vĩnh Nhất Thiên, bác sĩ hiện tại của cậu, cậu cảm thấy…
Chưa kịp để người kia nói xong, một bóng dáng đã bất chợt ào đến ôm chằm lấy cậu nức nở.
- Tên ngốc này cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh rồi, có biết…hức…có biết là tớ lo cho cậu lắm không hả?!
Lương Kỳ ôm chặt lấy cậu, hai vai cô run lên. Nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Lương Kỳ không phải là người ưa khóc. Nhưng mà cô thật sự không thể chịu đựng được khi thấy bạn thân mình phải chịu đau khổ như vậy. Lúc cô tới đó, bản thân còn cho rằng cả đời này không thể gặp lại cậu. Vĩnh An là một người luôn tràn ngập lạc quan vui vẻ. Vậy mà lúc đó…nhìn cậu không khác gì một búp bê mất hết cảm xúc…cô sợ…thật sự rất sợ cậu sẽ mãi như vậy…sợ rằng Vĩnh An sẽ mãi mãi biến mất…
Vĩnh An thấy vai mình ướt đẫm hai mắt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398976/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.