Nghe thấy An Đồng nói vậy, Lương Kỳ khựng lại một chút nhưng rồi bà vẫn trở lại trạng thái bình thường. Chỉ là ánh mắt bà hơi rũ, giọng nói có phần nhẹ bâng đi.
- Con nói đúng, Hòa Hòa nên rời đi rồi…
Chuyện cậu bị bắt cóc, gia đình họ Lam cũng đã điều tra ra được ra thủ phạm. Ấy vậy mà không ngờ lại biết được kẻ đó đang là thân cận bên cạnh con trai mình. Chưa kể đến quan hệ của hai người bọn họ lại còn là loại quan hệ nhạy cảm. Do đó người làm mẹ như Lương Kỳ dù có muốn bào chữa bệnh vực cho con trai mình cũng sẽ không có khả năng mặt dày đến vậy. Dù cho chuyện này không liên quan đến Lam Khải Lương nhưng nếu nói thế nào cũng một phần gián tiếp do hắn. Vì thế mà Lương Kỳ nghĩ rằng để An Hòa rời đi bây giờ có khi lại là tốt cho cậu nhất. Cậu ở đây chỉ toàn nghĩ đến những chuyện buồn bã mà thôi. Bác Hân ở trên trời cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ cảm thấy không an lòng mà ra đi về miền cực lạc.
- Anh hai rất thương mọi người, vì thế dì cũng đừng lo quá…
Ý của An Đồng là anh em cậu vẫn sẽ đến thăm mọi người hoặc có thể ngược lại. Bởi lẽ y biết, người phụ nữ này cũng luôn yêu thương anh hai mình. Chỉ là tình cảm đó không thể so bì với Lam Khải Lương mà thôi…dù sao cũng là mẹ con ruột. Đối với người dưng nước lả sao có thể so sánh một cách thô thiển được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398941/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.