Bác, bác ơi…dậy dậy nè!! An Hòa lơ mơ dụi dụi mắt. Cậu khẽ nhích nhẹ người. Liền đụng trúng bàn tay của bác Hân đang để trên lưng mình. Nhưng mà lạ quá, tay bác Hân lành lạnh. Không ấm như hôm qua xíu nào.
- Bác ơi…dậy nè! Bác ơi!
An Hòa lay lay người bên cạnh. Ấy vậy mà bác Hân lại chẳng nhút nhích. Khuôn mặt bác trắng bệch. Môi nhạt dần đi. Vết nhăn nheo càng thêm phần rõ ràng.
An Hòa bắt đầu cảm thấy điều không đúng. Giọng nói cậu run lên. Ánh mắt hốt hoảng trong vô cùng lo sợ.
- Bác…bác ơi! Bác dậy…dậy đi!
An Hòa cứ lay mãi, lay mãi nhưng bác Hân vẫn chẳng động đậy. Cậu sợ hãi liền vội vàng tìm kiếm sự giúp đỡ xung quanh. Nhưng cả An Đồng hôm qua còn nằm bên cạnh cậu bỗng nhiên cũng chẳng thấy đâu cả. An Hòa như trẻ con lạc mẹ mà bước vội xuống giường. Sau đó chạy nhanh ra ngoài. Nhưng mà lạ thay, xung quanh lại chẳng có bóng người nào. Cậu cứ chạy, chạy mãi nhưng chẳng thấy ai cho đến khi vấp ngã, ánh mắt An Hòa mới rơi vào tận cùng của tuyệt vọng.
- Tối…tối quá…
An Hòa nằm co ro trên sàn. Xung quanh cậu tối đen như mực. Không có ai cả. Không có ai bên cạnh cậu cả. Bác Hân…bác Hân của cậu…
- Hòa Hòa sao vậy?
Giọng nói trầm ấm, hiền từ của bác Hân khẽ vang. An Hòa ngẩng đầu, cả hốc mắt liền phút chốc ửng đỏ. Cậu há miệng, muốn nói gì đó nhưng cứ như nghẹn ứ lại. Nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cua-ke-ngoc/3398940/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.