Mấy hôm liền Thiên Băng đều mong được gặp lại Duy Vũ đi học về cô lại bảo bác Minh dừng ở chỗ hôm trước cô gặp anh.
– "Bác Minh có phải anh Duy Vũ không muốn gặp cháu không tại hôm ý Thiên Băng khóc nhè nên anh ghét cháu phải không?"
Thiên Băng mặt buồn hiu. Bác Minh quay lại ghế sau bảo cô
– "Giờ mình về nha cô chủ chúng ta chờ rất lâu rồi".
Thiên băng gật đầu mấy hôm không gặp anh cô chẳng cười mấy nữa. Nay chủ nhật Thiên Băng ra vườn hoa nhỏ của cô chơi. Bà Mạc đi đến gần
– "Thiên Băng à có bạn đến tìm con kìa"
Cô mừng rỡ đặt bình tưới nước nhỏ nhắn xuống chạy lại chỗ mẹ.
– "Bạn con là ai mẹ"
– "Một cậu bé rất đẹp trai"
Thiên Băng mừng rỡ chạy thẳng vào trong phòng khách. Bà Mạc thấy con mình vui như vậy bà cũng yên tâm hơn bác Minh cũng đã kể chuyện hôm trước cho ông bà nghe hết rồi mấy hôm thấy Thiên Băng buồn bà rất lo lắng.
Chạy một mạch vào cô thấy Duy Vũ đang ngồi ở ghế cô chạy đến nắm tay anh.
– "Sao nay anh mới đến gặp Thiên Băng"
Duy Vũ hơi ngạc nhiên vì hành động đáng yêu của cô bé. Anh cười xoa đầu cô
– "Anh phải đi học nghỉ mới đến gặp em được"
Cô kéo Duy Vũ ra vườn hoa
– "Ra đây em chỉ cho các bạn hoa của em chúng đẹp lắm anh sẽ rất thích".
Duy Vũ chỉ biết đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-thuoc-ve-em/2620380/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.