Sáng sớm Duy Vũ đã chờ cô ở cửa. Cô chạy vào bếp bà Mạc đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.
– "Mẹ nay con đi học luôn đây anh Duy Vũ đang chờ con ở cửa".
Cô thơm mẹ rồi chạy thẳng đi, bà Mạc chỉ biết lắc đầu cười cô con gái.
– "Anh chờ em lâu không"
Anh lắc đầu rồi đội mũ vào cho cô vỗ tay vào yên sau ra hiêu cho cô ngồi lên, nhanh nhẹn chèo lên xe cô ôm chặt lấy anh. Không khí buổi sáng rất mát mẻ cô rất thích ngồi sau dựa vào vai anh như vậy thoáng chốc đã đến trường anh cùng cô vào căng-tin ăn sáng rồi anh đưa cô lên lớp. Tạm biệt Duy Vũ, cô vừa vào chỗ ngồi đã thấy Thanh Thanh chạy đến
– "Thích thật có người được người yêu lai đi đón về chăm sóc tí một hạnh phúc quên cả bạn thân luôn".
Thiên Băng vẻ mặt nũng nịu cầm tay Thanh Thanh.
– "Làm sao mà quên được người bạn thân sinh đẹp dễ thương rộng lượng như bà chứ".
– "Thôi đi cô nương"
Thanh Thanh dí nhẹ vào đầu Thiên Băng.
– "Mà kể cho tôi nghe hôm qua bà với anh Duy Vũ đi đâu thế".
Thiên Băng cười tươi như hoa
– "Bà biết không anh Duy Vũ còn trồng tặng tôi một cách đồng toàn hoa oải hương rất đẹp và tuyệt vời".
– "Tôi thật sự rất hạnh phúc"
Thanh Thanh trợn tròn mắt ngạc nhiên.
– "Bà nói thật ư, sao bà sướng vậy cái gì cũng nhất đến cả người yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-thuoc-ve-em/2620377/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.