Anh nhanh chóng được đưa đến phòng cấp cứu. Thiên Băng nãy giờ ngồi ngoài cô khóc rất nhiều người cô dính đầy máu dường như khung cảnh trước kia lại hiện về
– "Thiên Băng cúi xuống"
Chiếc xe đâm vào vách đá trên người bố mẹ cô đầy máu cũng như Thiên Văn lúc nãy vậy cô thầm mong anh sẽ không sao.
– "Thiên Băng cậu sao không"
Thanh Huyền ở cạnh cô từ hôm qua đến giờ
– "Mình sao lại ở đây" cô thấy mình đang ở trong phòng bệnh
– "Hôm qua cậu bị ngất trước cửa phòng cấp cứu"
– "Thiên Văn đâu cậu ấy không sao chứ" cô nhớ lại chuyện hôm qua
Thiên Văn đã qua cơn nguy hiểm nhưng giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh.
– "Mình đi xem Thiên Văn sao rồi dù gì cũng tại mình mới ra nông nỗi như vậy" cô gỡ dây chuyền nước ra
– "Cậu chưa khoẻ hẳn mà" Thanh Huyền ngăn cô lại
– "Mình không sao"
Đứng trước cửa phòng 150 Thiên Băng lưỡng lự cô không dám bước vào. Cửa phòng bỗng nhiên được mở Cửa phòng bỗng nhiên được mở ra bác Hùng trong bước ra.
– "Cháu đến thăm Thiên Văn sao"
Thiên Băng gật đầu
– "Vậy cháu vào đi Thiên Văn vẫn chưa tỉnh"
Bước vào căn phòng rộng rãi nồng nặc mùi thuốc sát trùng không khí ngột ngạt Thiên Văn nằm bất động trên giường bệnh khuôn mặt anh hốc hác trên mặt còn vương lại vài vết sẹo do vụ ẩu đả. Thiên Băng nhẹ nhàng tiến lại gần ngồi xuống cạnh anh. Giờ cô mới được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-thuoc-ve-em/2620310/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.