Đặt chân xuống Đà Lạt nơi cô đã từng sinh ra đã hơn một năm trôi qua nay cô mới về nơi đấy mọi thứ không thay đổi nhiều chỉ là khi con người trở lại bản thân đã thay đổi đi nhiều. Đứng trước căn biệt thự nơi chứa đầy tiếng cười sự hạnh phúc giờ đây quay trở lại mọi thứ đã thay đổi không ít chỉ còn sự ảm đạm cô đơn trong ngôi nhà. Trước khi đi cô có nhờ người nom hộ nên mọi thứ vẫn sạch đẹp như cũ. Kéo vali vào bên trong mọi thứ vẫn y nguyên chỗ cũ những tấm ảnh gia đình những đồ dùng vật dụng đều không thay đôi nhưng chúng được lau chùi rất cẩn thận nên vẫn còn mới không khì trong nhà vẫn ngát mùi hương hoa trên sân thường chậu hoa vẫn được tưới hằng ngày. Thay đồ đi xuống nhà Thiên Băng rất ngạc nhiên Thanh Thanh đang cắm hoa vào bình giờ nhìn Thanh Thanh đã chững trạc hơn
– "Thiên Băng cậu về khi nào vậy" Thanh Thanh ôm chầm lấy cô khóc nức lên
– "Thời gian qua mình vẫn thường xuyên đi hỏi tung tích cậu nhưng không được cậu sống tốt không sao nhìn cậu tiều tụy vậy" Thanh Thanh vẫn không thay đổi tính cách chút nào
– "Sao cậu lại đến đây" Thiên Băng hỏi
– "Từ lúc cậu đi mình vẫn hay đến đây dọn dẹp"
Cô không thấy Duy Vũ đi cùng cô chắc giờ anh cũng bận việc công ty Thiên Băng cũng không muốn hỏi đến
– "Cậu sao rồi cậu định về đây ở luôn không" Thanh Thanh nhìn Thiên Băng cô thay đổi nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-thuoc-ve-em/2620300/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.