Cô ngồi đấy đã gần một ngày rồi cô nhắm mắt lại tựa người vào thành ngôi mộ cô dần chìm trong giấc ngủ những ngày tháng trước kia cô cùng anh ở cạnh nhau lại lại ùa về nước mắt cô lại lăn dài trên má
"Duy Vũ à anh đưa em theo với" cô gặp anh trong một làn sương mù mờ ảo anh mặc bộ đồ màu trắng anh giống như thiên xứ vậy
"Không được em phải tiếp tục sống phải sống thật tốt sống thay cho bố mẹ thay cho anh" Anh ở rất xa cô cô không thể với tay tới được
"Nhưng em mệt mỏi lắm rồi em không còn chút sức lực nào cả"
Cô khóc lớn như đứa trẻ con bị lạc
"Còn có người thật sự yêu thương em đang chờ những chuyện trong quá khứ hãy quên đi có như vậy em mới thật hạnh phúc. Em phải thật hạnh phúc" Anh dần biến đi cô không còn thấy anh
Cô tỉnh lại nãy chỉ là mơ nhưng cô cảm nhận nó sảy ra thật sự vậy khuôn mặt cô ước đẫm nước mắt. Anh bảo cô quên hết làm sao cô có thể vô tâm quên mọi thứ được cô sẽ không bảo giờ tha thứ cho bản thân cô luôn thấy ân hận vì cái chết của Duy Vũ
Chuông điện thoại vang lên số Thiên Văn hiện lên màn hình điện thoại Thiên Băng lưỡng lự.
– "Em đã từng yêu tôi thật lòng chưa hay tôi chỉ là hình bóng của ai đó để lấp đầy những khoảng trống trong tim em"
Bùm.. Cô nghe thấy tiếng động rất lớn
– "Alo Thiên Văn"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-thuoc-ve-em/2620299/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.