23h. Phòng ngủ.
Cao Quỳnh Phương lăn qua lăn lại nãy giờ vẫn không tài nào ngủ được, trong lòng cô vẫn canh cánh những lời của Trình Tử Khiêm và Dương Băng Vũ. Phải, cô có cảm tình với Trình Tử Khiêm, những hành động hôm đó của cậu khiến cho trái tim cô lỡ nhịp, nhưng nó còn quá bé nhỏ so với tình cảm mười mấy năm nay của cô và Dương Băng Vũ, cô không có người thân, cô rất cần người chị em tốt này, cô không thể để bất cứ thứ gì gây ảnh hưởng tới quan hệ của cô và Băng Vũ, tuyệt đối không thể.
Dù vậy, Cao Quỳnh Phương vẫn rất buồn, cô lấy theo sợi dây chuyền của Trình Tử Khiêm đi ra ngoài. Trời hôm nay rất đẹp, có trăng, có sao. Từng ngôi sao lấp lánh, xung quanh vầng trăng tròn cùng tỏa sáng trên bầu trời đêm, rất đẹp. Nhưng đột nhiên, một cơn mưa lớn ập tới, Cao Quỳnh Phương vội vã chạy đi trú mưa, vô tình cô núp dưới bóng cây mà trước đây cô và Trình Tử Khiêm thường chơi, nước mắt chực chờ đã lâu gặp thời cơ rơi xuống. Chẳng phải vừa rồi bầu trời vẫn còn rất đẹp, sao giờ lại tối tăm bởi cơn mưa lớn này, cô không muốn, không muốn những thứ tươi đẹp vừa tới với cô, lại vô cớ bị che phủ bởi mây đen. Có lẽ là do cô và Trình Tử Khiêm có duyên không phận, nhưng hi vọng Dương Băng Vũ sẽ có duyên có phận với cậu.
6h. Ngày hôm sau.
Thấy dì Trần chuẩn bị đi chợ, Cao Quỳnh Phương vội ngăn lại.
“Hay là hôm nay để con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-co-that-khong-anh/113739/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.