Lạc Ngọc Thiên quay trở về phòng ngủ của mình, tâm trạng thẫn thờ như gặp phải chiêm bao. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những gì Hạ Khiêm đã nói với mình vừa nãy. Trong lòng không khỏi bồi hồi.
Hắn cho phép cậu quan tâm hắn, nhưng hiện tại cậu thật sự cần sao ? Lạc Hạ Khiêm thầm nghĩ. Dẫu sao cậu và hắn đã dứt hẳn rồi, chẳng còn cái gì để luyến tiếc. Nếu như Ngọc Thiên một lần nữa sa vào lưới tình, vậy...điều này sẽ là chắc chắn hay chỉ là nhất thời ?
Ngọc Thiên sợ bản thân mình sẽ như trước, khó khăn lắm mới dứt ra được hắn. Vậy mà hiện tại Hạ Khiêm chỉ mới nói vài câu, tim cậu lại đập nhanh đến như vậy.
Bầu trời ngoài kia đã tối đen như mực, chỉ có vài ngôi sao nhỏ điểm nhẹ trên mảng tối kia. Cậu tự cảm thấy mình giống như một ngôi sao nhỏ kia, có thể đi mãi mãi không được đứng cùng mặt trăng to lớn được. Hoặc nếu có vô tình chạm phải nhau, thì bọn họ cũng chỉ lướt qua nhau vài lần rồi thôi.
Cậu ngẩn ngơ suy nghĩ, nhớ lại đoạn thời gian dốc sức theo đuổi anh mà tự cười giễu. Trong lòng ê ẩm liên hồi.
Điện thoại trong túi reo lên, Ngọc Thiên mở màn hình. Hóa ra là tin nhắn của người kia gửi đến.
Cậu thấy số điện thoại của hắn, đại não cứ vang lên tiếng đinh đinh đang đang trong đầu. Cảm xúc lúc này thật nhói đau.
" Trời cũng muộn rồi, em mau chóng ngủ đi. Phi Long để anh tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cach-xa-tam-tay/3442618/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.