Một câu hỏi của Ngọc Thiên chính thức mở đầu được câu chuyện. Lạc Hạ Khiêm nhìn sững cậu, trong lời nói đó quả thật có phần đúng.
Đúng ở chỗ, vì cậu thay đổi nên hắn mới để ý đến. Vì cậu quá khác biệt so với quá khứ nên hắn mới để ý, chỉ có điều... Vì quá liều mạng chú tâm đến cậu, hắn sự để ý cho đến yêu thích Ngọc Thiên.
Hạ Khiêm biết mình sẽ ghen khi Ngọc Thiên cười với người khác, hắn sẽ tức giận khi cậu đi với người con trai lạ mặt không phải là hắn. Có nhiều ngày, Hạ Khiêm còn mong chờ sẽ có một bộ dáng đứng lấp ló sau cửa mỗi giờ trưa. Đưa cho hắn hộp cơm trưa, lúc đó hắn còn thầm nghĩ...chỉ cần một hộp cơm, hắn nhất định sẽ buông bỏ cái tự tôi xuống để ở bên cậu.
Chỉ là dần dần Hạ Khiêm nhận ra, bản thân mình quá tự phụ cho nên tự mình chọc tức mình. Ngọc Thiên cuối cùng cũng từ bỏ hắn thật rồi. Cậu có thể thiết với Sở Tống, có thể cùng cậu ta ăn cơm trưa nói chuyện vui vẻ.
Cậu có thể lên xe của Phi Long ngồi nhưng nhất quyết lại không nói chuyện với hắn.
Lạc Hạ Khiêm biết, đây là lỗi của mình. Cho nên lời nói của hắn đối với cậu cũng không còn kiêu căng ngạo mạn như trước nữa, thay vào đó là thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều.
" Ngọc Thiên, có thể cho anh cơ hội được không ?"
Lạc Ngọc Thiên lắc đầu, chẳng ai dại dột mà lao đầu vào một cái hố mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cach-xa-tam-tay/3442612/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.