Hai đôi môi chạm nhau, sự mềm mỏng của da thịt tiếp xúc giữa hai người. Không phải là nụ hôn mãnh liệt nhưng nó lại làm Lạc Ngọc Thiên có cảm xúc mãnh liệt.
Không phải là sự vui mừng khi được người mình thích hôn môi, mà chính là cảm giác đau lòng.
Cậu vội đẩy Hạ Khiêm ra, chỉ thấy khuôn mặt hắn cũng như thế bị hóa đá. Hạ Khiêm sững người nhìn Ngọc Thiên chằm chằm.
Tình thế này thật sự không biết nên dùng từ gì để diễn tả, bầu không khí ngột ngạt này nên tránh đi thì tốt hơn.
Ngọc Thiên nhanh chóng thu dọn cặp sách, để lại người kia vẫn còn ngồi dưới sân bóng. Vội vã nói.
" Anh...anh hai, em...em phải về có việc trước..."
Nói rồi, cậu vội chạy đi bỏ lại một mình Hạ Khiêm ngồi như một pho tượng.
Hắn lấy tay chạm lấy đôi môi kia, xúc cảm vừa rồi hắn có thể cảm nhận rõ. Là do não không thể khống chế được nên mới làm ra hành động đó... Nhưng Hạ Khiêm lại nhận ra nó không hề ghê tởm như mình nghĩ.
Bỗng nhiên, khóe môi hắn cười nhạt một cái. Ánh mắt không rõ đang thể hiện điều gì. Chỉ có điều hắn đã hiểu ra...
Đó chính là Hạ Khiêm đã thích Ngọc Thiên rồi.
Ngọc Thiên chạy nhanh trên con đường quen thuộc, dòng người vẫn lướt qua cậu. Nước mắt của Ngọc Thiên khẽ chảy dài.
Tâm can cậu đâu như bị ai xé đi, cảm giác khó thở chèn ép lồng ngực cậu. Ngọc Thiên vừa chạy vừa khóc nức nở.
Tại sao ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cach-xa-tam-tay/3442607/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.