Âm thanh nhẹ nhàng kia thật kia khiến Hạ Khiêm phải ngẩn mặt lên nhìn, khuôn mặt có đường nét thanh tú của Ngọc Thiên hiện ra, trong đôi mắt của cậu ấn chứa một chút gì đó gọi là đau lòng.
Lạc Hạ Khiêm không nói gì, chỉ ngẩng mặt lên nhìn Ngọc Thiên chằm chằm.
Bầu không khí giữa hai người bọn học lúc nào cũng ngượng ngạo không hơn hoặc không kém. Cả hai ở cạnh nhau, ngoại trừ cãi vã thì chính là im lặng.
Máu từ cánh tay Hạ Khiêm vẫn chảy, Lạc Ngọc Thiên cũng không đợi hắn cho phép hay không cậu ngồi xổm xuống. Từ trong ngăn nhỏ của cặp sách lấy ra một băng keo cá nhân cùng bình thuốc sát trùng loại nhỏ, ít bông y tế. Sau đó thuần thục đổ nước sát trùng lên miếng băng. Nhẹ nhàng chấm vào chỗ vết thương.
Giữa cái nắng chiều sắp cuối thu, nó không nóng lắm còn thoang thoảng chút làn gió mát. Mái tóc của Ngọc Thiên theo hướng gió mà hất nhẹ lên một chút, mồ hôi của Hạ Khiêm cũng dần khô đi. Giữa sân trường không một bóng người, hình ảnh của hai người bọn họ thật nổi bật.
Lạc Ngọc Thiên cẩn thẩn khử trùng đi vết thương, cậu sợ hắn sẽ thấy đau trong lúc khử trùng cho nên dùng miệng mình cẩn thận thổi nhẹ vào vết thương giảm bớt đau đớn. Hắn nhìn động tác ôn nhu kia, trái tim khẽ động một chút. Hắn không kìm được miệng mình nên nói.
" Cậu...có vẻ thành thục chuyện này nhỉ ? Trong cặp còn có cả sẵn dụng cụ để trị vết thương sao?"
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cach-xa-tam-tay/3442606/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.