Lúc Lạc Ngọc Thiên đi bộ về đến nhà thì cũng đã bốn giờ chiều, cố gắng nhịn đau chỗ cánh tay. Cậu chậm rãi đi vào bên trong.
Tại phòng khách, bác quản gia đang ôm một đống chăn mền mới giặc vào trong nhà, nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác, cả người bầm tím của cậu liền giật mình đặt vội đống đồ xuống ghế sofa, chạy đến lo lắng hỏi thăm.
- A Thiên, con lại làm sao thế này?
Khóe miệng đau nhức đến chịu không được, Ngọc Thiên không thể giả vờ cười như trước nữa. Một tầng nước đảo quanh vừa mắt, cậu nhỏ giọng trả lời lại.
- Bác Di, con....con khi nãy lúc ở trên trường, con không may bị ngã nên cả người mới như vậy... Không sao, không sao đâu ạ.
Trên đầu còn dính vài hạt cơm, cái áo sơ mi trắng tinh cũng toàn là dấu giày bẩn, khuôn mặt chỗ thì tím, chỗ thì chảy máu. Bà quản gia vừa lại nhận ra được hành động nói dối của Ngọc Thiên, liền ôm nhẹ cậu vào trong lòng dỗ dành.
- Ngọc Thiên, con lại bị bắt nạt có phải không ? Đừng giấu bác.
- Con.....con...con.
Lại nói muốn phát ra bỗng nhiên nghẹn lại, Lạc Ngọc Thiên bị nói trúng tim đen chỉ có thể lập lại vài từ rồi im lặng nhìn bà.
Quản gia Di nhẹ xoa mái tóc nhếch nhác của cậu, ôn nhu thương xót nói.
- Đứa bé ngốc, tại sao con lại phải cam chịu như vậy? Tại sao con luôn phải nhận thiệt thòi về mình vậy? Nếu cậu hai không tốt, Ngọc Thiên cũng không cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cach-xa-tam-tay/3442576/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.