Lạc Ngọc Thiên ôm hộp cơm còn nóng chậm rãi đi xuống cầu thang. Nét mặt buồn rầu không thể giấu được nữa, vội lau nhẹ hàng nước mắt dính trên mi. Ngọc Thiên thở dài một hơi tự trấn an tinh thần.
Ngồi ở gốc cây cổ thụ to lớn phía sau sân trường, nhìn đến hộp cơm mình tỉ mỉ chuẩn bị vì anh mà Ngọc Thiên cười chua xót, dùng muỗng múc từng hạt cơm cho vào miệng. Trong đầu cậu luôn nghĩ đến Hạ Khiêm.
- Biết bản thân sẽ bị chán ghét, biết rằng những gì cậu tặng anh sẽ không bao giờ nhận. Nhưng chính bản thân cậu không hiểu vì sao mình lại cứng đầu như vậy nữa, cảm giác giống như là chỉ cần tiếp xúc với Hạ Khiêm lâu hơn một chút thôi, cậu cũng thấy thật mãn nguyện.
Lạc Ngọc Thiên không phải kẻ mặt dày như mọi người từng nói, thậm chí lúc mẹ cậu chưa tái hôn với ba Hạ Khiêm, cậu đã từng mắc chứng bệnh trầm cảm nhẹ. Khi đó, suốt ngày cậu luôn tự thu mình vào góc tối, không tiếp xúc với ai. Sau này khi gặp được Hạ Khiêm, bệnh tình liền đỡ hơn một chút....chỉ cần có anh xuất hiện, cậu liền quên hết mọi xấu hổ mà trở nên dũng cảm hơn.
- Xin chào em trai.
Ngọc Thiên vừa cúi người xuống múc muỗng cơm thứ hai thì một vài bóng người đứng vây quanh cậu, giọng nói trong trẻo nhưng chứa đầy sự gian cất lên, cậu vừa ngước lên nhìn. Đã thấy một nữ sinh cùng với đám bạn cô ta nhìn cậu cười đầy nguy hiểm. Mà Ngọc Thiên vừa nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-cach-xa-tam-tay/3442575/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.