Cạch!
Cánh cửa mở ra với tiếng vang khá vọng. Trong cái sự tĩnh lặng về đêm lại càng khiến nó nổi bật.
Lục Phong Diễn bước vào trong, anh đi thẳng lên lầu hướng về một căn phòng.
Cạch!
Lại một lần nữa tiếng cửa phòng vang lên, phá tan đi sự yên bình phút chốc.
An Nghiên Hy ngồi tựa lưng vào thành đầu giường ngủ. Cô vẫn chưa ngủ được, mặc dù lúc này cũng không còn sớm bao nhiêu. Đôi mắt cô vô định đưa về không trung không điểm tiêu cự. Cho đến khi tiếng cửa phòng bất ngờ được mở mới kéo cô về thực tại.
Lục Phong Diễn vội vàng sải bước dài về hướng An Nghiên Hy. Trong vẻ mặt của anh rất đang không được tốt cho lắm.
"Anh... Áa...anh làm gì vậy?"
Anh đưa bàn tay vững chắc xốc quần áo cô lên. Từ lúc về đến giờ anh không
mở miệng nói chuyện lấy một câu. Một lúc, sau khi xốc quần áo cô để kiểm tra, anh mới trầm giọng cất lời.
"Tại sao tay lại bị thương?"
An Nghiên Hy im lặng.
"Tôi hỏi em vì sao lại bị thương??" Anh gắn giọng, trong lời nói còn nghe rõ sự khó chịu.
Bất ngờ bị quát, An Nghiên Hy giật mình một cái, cô bất chợt run khế, nhìn anh với đôi mắt hoang mang.
"Tôi..."
"AN NGHIÊN HY! Em có nghe rõ lời tôi dặn dò không vậy hả? Tại sao lại về đấy? Mỗi một lần em về đó, lần nào về cũng mang một vết thương trên người! Không nhỏ thì cũng lớn. Rốt cuộc đó là cái nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-ay-lieu-co-phan-em/3747527/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.