Trong phòng lúc này bỗng dưng lại rơi vào tĩnh lặng, An Nghiên Hy đột nhiên muốn rời đi, cô đứng bật lên.
"Em đi đâu?"
An Nghiên Hy ngoảnh mặt lên nhìn, giọng cô khẽ run run, nói:
"Tôi...tôi đi về nhà."
"Không. Ai cho em về?"
Câu nói vừa dứt, Lục Phong Diễn liền tiến đến sát gần chỗ An Nghiên Hy đứng. Anh kề sát mặt mình vào mặt cô, giọng trầm thấp mê hoặc lại nói:
"Hiện tại ở lại đây đi, khuya rồi."
An Nghiên Hy muốn cách xa cũng không tài nào làm được, vì hiện tại hắn rất rất gần cô, mà xung quanh lại chẳng còn chỗ nào để lách.
"Tôi không thể làm phiền anh, tôi có thể về được mà..."
"Ngoan nào, đừng bướng bỉnh." Giọng ngày càng nhẹ, anh như dỗ dành cô gái nhỏ, thật khác với lúc ban đầu rất nhiều!
An Nghiên Hy dù có được người đàn ông nói dịu, nhưng thực sự ở đây cô không có cảm giác an toàn, cô sợ lắm, đặc biệt là phải đối diện với người đàn ông trước mắt.
Lục Phong Diễn rất giỏi quan sát, tất cả hành động và biểu cảm của An Nghiên Hy anh đều thu hết vào tầm mắt, bấy giờ anh mới nhớ ra một chuyện cần phải hỏi.
"An Nghiên Hy, tôi hỏi em. Tại sao lại bị thương? Vì sao lại ngồi trên cầu vào giữa đêm khuya như vậy?"
Câu hỏi thốt ra, An Nghiên Hy bỗng rùng mình một cái rõ, cô im lặng, về chuyện này thực sự không thể chia sẻ với ai được.
"Em nói đi, sao không trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-ay-lieu-co-phan-em/3723468/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.