An Nghiên Hy gục đầu, cô kiệt sức quá...
"Cô gì đó ơi. Cô ổn không vậy? Có cần sự giúp đỡ không?"
Đằng Khải dùng giọng điệu nhẹ nhàng của một người bác sĩ như bình thường, anh là một bác sĩ tâm lý giỏi, nên dùng giọng điệu có chút mềm mại.
An Nghiên Hy nghe giọng nói xa lạ liền giật mình, cô sao lại quên mất, đây là đường lộ lớn cơ chứ!
"Không...không sao, anh về đi, tôi ổn."
An Nghiên Hy gượng ép bản thân, cô không dám ngoảnh mặt lên nhìn người kia vì cô sợ họ sẽ thấy vết tích trên khuôn mặt của hiện tại.
Lục Phong Diễn khi nghe thấy giọng nói thốt lên có hơi nhòe đi, nhưng anh vẫn khẳng định:
"An Nghiên Hy!?"
An Nghiên Hy nghe thấy có người gọi đúng tên mình nên hốt hoảng không thôi. Cô bây giờ thật sự hối hận rồi, nếu khi nãy cô núp hay trốn ở một góc tối nào đó thì đã tốt, bây giờ cô phải làm sao đối mặt đây?
Người kia im lặng càng chứng tỏ suy đoán của anh là đúng, Lục Phong Diễn cau mày chặt, khi mắt anh va phải những vết thương trên lớp áo phông trắng kia.
Đằng Khải thì tò mò, rốt cuộc là thế nào đây? Lục Phong Diễn quen biết người con gái này sao?
Lục Phong Diễn chẳng phòng bị gì nữa cả, anh trực tiếp kéo tay người ngồi bệch trên nền đường, bóp chặt cằm mà bắt cô gái nhỏ phải ngẩng mặt trực diện lên mà nhìn anh.
Đồng tử anh khẽ trao đảo, trong đôi mắt sâu ấy bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-ay-lieu-co-phan-em/3723467/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.