Chương trước
Chương sau
Thực ra Vinh Châu có hơi sợ Trình Vũ Dương.

Lúc còn đi học, người này là gương sáng cho y noi theo, chạy hơi chậm chút sẽ bị ông già dùng ánh mắt tiếc rèn sắt không thành thép rửa sạch một lượt. Kỳ thật Vinh Châu không phải người có gen học hành, ít nhất y cảm thấy thông minh tài trí của mình không thể dùng được trong việc học hành.

Nhưng mặc kệ y tự an ủi mình thế nào, bạn học Trình Vũ Dương đều dùng biểu hiện tài giỏi của hắn liên tục đè bẹp lòng tự trọng cùng tự tin mạnh mẽ của Vinh Châu. Thế nên cuối cùng, Vinh Châu không thể không thừa nhận, trên đời thật sự có học bá, hơn nữa học bá còn đi qua con đường nhân sinh đầy ánh sáng rực rỡ.

Mà Vinh Châu Vinh tiên sinh, sẽ là một người dùng tình thương sáng tạo truyền kỳ huy hoàng của bản thân.

Đây là tương lai tươi đẹp Vinh Châu miêu tả cho mình năm mười tám tuổi.

Mãi đến khi y bị hiện thực xã hội liên tục nghiền dưới đất.

Đến HongKong học, không quen cuộc sống ở đây là một lý do, ngôn ngữ không hiểu, việc học khó hiểu, chi phí cực lớn, cậu chủ Vinh gánh vác chờ mong tha thiết của ba Vinh rốt cuộc cảm thấy sợ hãi.

Y thích Lâm Cảnh, không chỉ bởi vì tình cảm bắt đầu từ trung học, hơn nữa ở nơi toàn rừng rú đất đá này, tình cảm không chỗ thổ lộ chỉ có người này mới là đối tượng duy nhất có thể trút xuống.

Y như đứa trẻ ngơ ngác đi trong bóng tối, chỉ biết sống chết cầm gấu bông trong tay mới có thể cảm thấy an toàn.

Lúc y hoàn toàn thất tình, y thầm muốn gào khóc.

Y thích người này thế nào y đã không nghĩ được. Trong lúc mình mờ mịt lúng túng, khi mình sa sút khó chịu, khi mình lâm vào khốn cảnh, chỉ cần người này tồn tại ở đó, tồn tại ở nơi mình có thể chạm tay, tưởng tượng mình có thể chạm vào hắn, có thể ôm ấp hắn, Vinh Châu đã có thể đè xuống tất cả đau xót của mình.

Lâm Cảnh là thuốc tê. Tuy không thể giúp trị hết, nhưng có thể giảm đau.

Nhưng thế này cũng có thể gọi là thất tình à?

Vinh Châu khó chịu đến mất hồn mất vía, cảm giác tình yêu của mình thế là kết thúc, bản thân nên như tất cả người mất tình yêu, tìm một chỗ trốn sau đó u buồn liếm láp vết thương.

Nhưng học bá y kính sợ kia như một vị khách không mời không biết tình thú xuất hiện, cứ thế cắt đứt khúc nhạo dạo bi thương của y, dùng ngôn ngữ không tình cảm, cực kỳ trực tiếp nói với y:

-Cậu cho là mình che giấu rất tốt, kết quả toàn bộ thế giới cũng nhìn ra. Cậu cho là mình chỉ cần luôn ở bên cạnh, sớm muộn có thể cảm hóa, kết quả đối phương không hiểu đi yêu người khác. Cậu cho là mình ưu tú hơn đáng được yêu hơn người kia… Nhưng cuối cùng phát hiện, tình yêu căn bản không so điều kiện, mà là không có so sánh.

-Ngay cả cơ hội so sánh cậu cũng không có. – Hắn thậm chí còn tàn nhẫn bổ thêm một dao.

Lúc này Vinh Châu không còn muốn khóc, chỉ cảm thấy trên người cắm đầy dao găm Trình Vũ Dương chọc vào.

Người này học rất tốt, rất thông minh, có đôi khi lại trắng trợn khiến người ta e ngại. Dao găm Lâm Cảnh chọc đều lạnh buốt, dao găm Trình Vũ Dương chọc lại quang minh chính đại như cầm thánh chỉ thay trời hành đạo, đau đến mức làm bạn quỳ xuống, trên người hắn còn tỏa ánh sáng thánh mẫu.

Bị hắn quấy như vậy, thất tình văn nghệ là không thể. Đêm hôm đó bạn học Vinh Châu ôm chai rượu vừa say khướt vừa gào khóc, khó coi nhưng lại hoàn toàn thổ lộ đắng chát trong lòng.

Sau hôm đó, Vinh Châu càng kính sợ Trình Vũ Dương.

Người này như không gì không làm được, không chỉ học hành tuyệt vời, làm việc tuyệt vời, ngay cả xử lý tình cảm cũng tuyệt vời.

Khoa học kỹ thuật Vân Châu tuy nói là công ty của ba người họ, nhưng nòng cốt kỹ thuật vẫn là Trình Vũ Dương. Thanh niên còn chưa tốt nghiệp đại học này ở trên mạng lập một nhóm nhỏ khiến người ta giật mình, mỗi lần đều có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, mà những người hắn lãnh đạo phần lớn đều lớn tuổi hơn hắn, nhưng đều chấp nhận nghe theo chỉ huy của người thanh niên này. Mà ngay cả người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như Lâm Cảnh cũng hoàn toàn tín nhiệm Trình Vũ Dương, không nhúng tay vào lĩnh vực kỹ thuật.

So với Vinh Châu đến cả bài tập cũng cần đối phương hướng dẫn, hắn càng lúc càng giống thần tiên hoàn mỹ.

Mãi đến khi lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ người kia vì áp lực công việc quá lớn mà bị bệnh, y mới phát hiện, hóa ra đấy không phải thần.

Hắn chẳng qua là một học bá bình thường cố gắng khiến người ta không thể quên hắn.

Chương 45:

Trận cảm ấy khiến Trình Vũ Dương rất nhếch nhác.

Hạng mục còn chưa làm xong lại không ai có thể nhận, đồng chí học bá chỉ có thể khoác tấm chăn dày cộp, làm ổ trên giường tiếp tục vất vả hoàn thành sự nghiệp của mình.

Lâm Cảnh có việc ở HongKong không thoát được thân, chỉ có thể gọi điện cho Vinh Châu để y qua giúp đỡ. Lần đầu Vinh Châu nhận nhiệm vụ đã có cảm giác hồi hộp, kích động mang theo một đống thuốc bổ lao đến Thâm Quyến.

Kết quả vừa đẩy cửa đã bị mùi chua loét bên trong hất ra.

-Rốt cuộc anh không tắm bao lâu rồi! – Thanh niên thích sạch sẽ không thể nhịn được đẩy cửa sổ thông gió, lại không ngờ người trên giường rúc vào chăn:

-Lạnh! Lạnh! Đừng mở!

-Lạnh thì mặc nhiều vào, trong phòng hôi muốn chết, có thể khỏi mới có quỷ! – Vinh Châu muốn lôi người đi tắm, lại phát hiện chàng trai kia tóc tai bù xù, mí mắt sưng húp rũ xuống, nước mũi tèm lem, đâu còn hình tượng học bá mọi ngày?

Vinh Châu nhìn thế hả hê nghĩ ‘anh cũng có ngày hôm nay’, động tác lại nhẹ nhàng rất nhiều:

-Aiz, nhanh đi tắm thôi, anh như vậy sẽ bị mùi chua của chính mình xông chết đấy.

Trình Vũ Dương hít mũi, yếu ớt từ chối:

-Tôi còn hai tiếng nữa là hoàn thành, cậu cứ kệ tôi. Tôi đói, gọi ít thức ăn cho tôi. – Lúc nói chuyện động tác trên tay vẫn không ngừng, mí mắt mở ra chưa tới một centimet, vậy mà cũng có cũng có thể khiến hắn sống chết hoàn thành nhiệm vụ.

-Anh muốn lao lực đến chết à! – Vinh Châu bị hành vi chuyên nghiệp đến gần như tự làm khổ của đối phương kích thích, nhưng lại không dám gián đoạn công việc của hắn, chỉ có thể hổn hển đi tới đi lui trước mặt hắn, thỉnh thoảng hỏi ‘Đã xong chưa’, được trả lời là‘sắp’, mười phút sau lại hỏi lần nữa. Mãi đến khi nghe được một tiếng ‘xong rồi’ gần như tắt thở, lập tức tiến lên móc người trong chăn ra, nửa khiêng nửa đỡ ném vào nhà tắm.

Lúc dọn giường giúp hắn, Vinh Châu không nhịn được nhìn màn hình máy tính của hắn. Trên đó có mười khung chat cùng phần mềm công việc làm mù mắt chó của y. Thanh niên ngồi ngơ ngác trên giường nhìn thật lâu, mãi đến khi đối phương lê thân thể lảo đảo ngã phịch xuống giường y mới lúng túng hỏi:

-Anh cố gắng như vậy là muốn trở thành ai? Tất cả đều tán thành năng lực của anh rồi, làm gì phải ép buộc bản thân như vậy?

Trình Vũ Dương cũng không để ý đến vấn đề gần như triết lý cuộc đời của y, vừa vùi mình vào ổ chăn vừa thay vừa mơ mơ màng màng lẩm bẩm:

-Kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.

Vinh Châu không hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương, thoáng chốc không phản ứng kịp. Y nhìn người đã ngủ như chết, hận không thể xách hắn lên chất vấn: vậy lý tưởng đâu? Giá trị nhân sinh của anh đâu? Theo đuổi của anh đâu?

Vấn đề nhịn một đêm, sau khi đối phương tỉnh ngủ dậy ăn sáng đã nhận được câu trả lời hiện thực đến mức gần như tàn khốc.

-Lý tưởng của tôi là kiếm tiền, theo đuổi của tôi là kiếm tiền. Giá trị nhân sinh của tôi là tiền. – Trình Vũ Dương ăn bữa sáng đối phương gọi tới, cũng không ngẩng đầu, -Tôi học là để dễ dàng kiếm tiền, tôi mở công ty cũng là vì tiền kiếm được không phải chia cho người khác.

-Anh muốn nhiều tiền như vậy làm gì! – Vinh Châu nghiến răng nghiến lợi.

-Cậu hỏi thử bố cậu, ông ấy kiếm nhiều tiền như vậy làm gì. – Trình Vũ Dương gắp một miếng nem rán, -A cái này ăn ngon, cậu nếm thử đi.

Vinh Châu liền cắn đũa nem hắn đưa tới:

-Ừ, không sai… Ông ấy kiếm tiền là vì chứng minh năng lực bản thân. Đây chính là lý tưởng.

-Đấy, tiền có thể chứng minh rất nhiều thứ, nói khoác lác còn không bằng trực tiếp kiếm tiền vào tay. – Trình Vũ Dương lại gắp một miếng nem rán. –Há mồm.

Vinh Châu lại nuốt một miếng. Vừa nhai vừa nghĩ, sự thật đúng là như vậy. Quanh đi quẩn lại, nói nhiều như vậy, cuối cùng có thể thể hiện năng lực của học bá, dùng ánh mắt tục tằng của thế nhân thì tiêu chuẩn chính là tiền.

-Con người anh quá tục… – Y lúng búng chỉ trích.

-Ừm, ném rán quán này ngon, bánh quẩy không được. Lần tới gọi ở quán XX ký ấy, aizz, giữa trưa ăn gì.

-Cái thân thể rách nát này của anh, ăn cái gì thanh đạm thôi!

-Lạnh chết rồi, tôi còn muốn ngủ tiếp, – Trình Vũ Dương cùng co người vào chăn, như một người bị rút sạch xương, -Đồng chí Vinh Châu à… Cậu giúp tôi kiểm tra bưu kiện đi, tôi mệt quá…

-Anh đã mệt đến vậy mà còn cố làm! Sao anh không làm đến chết luôn đi! – Vinh Châu bực bội nhìn người nằm chết dí bên cạnh, mở máy tính hắn đặt ở đầu giường đọc cho hắn hơn mười lá thư.

Lúc đọc xong mới phát hiện người bên cạnh không biết ngủ như chết từ lúc nào.

Lần đầu Vinh Châu im lặng quan sát mặt Trình Vũ Dương như vậy.

Đó là khuôn mặt không hề thua kém mình. Khác với vẻ xinh đẹp thanh tú của Lâm Cảnh, Trình Vũ Dương là kiểu tuấn tú rạng rỡ. Kiểu không quá nồng nhiệt, cũng không quá nhạt nhẽo, không nhiều không ít lại khiến người ta ngoái nhìn.

Vinh Châu cứ nhìn chăm chú như vậy một lúc lâu.

Nhìn đến lúc y cũng ngủ mới thôi.

Khi tỉnh lại người bên cạnh vẫn còn ngủ say, chỉ là mình đã được đắp kín chăn. Bên trong ổ chăn nóng hầm hập còn có mùi sữa tắm, cùng mùi dầu cù là thoang thoảng.

Vinh Châu đột nhiên đỏ mặt.

Y không biết tại sao mình đột nhiên thấy dao động, cứ như trước giờ luôn cố gắng bỏ qua sự tồn tại của người này, bây giờ lại bị chăn vây kín chặn đường thối lui, chỉ phải đối mặt với người sẽ xuất hiện bên cạnh mình bất cứ lúc nào.

Tỷ lệ tồn tại của người này, hoàn toàn vượt qua Lâm Cảnh.

Lại cứ thế bị y xem nhẹ thành bối cảnh.

Vinh Châu xấu hổ xê dịch, lại vì xoay qua xoay lại quấy rầy đối phương, Trình Vũ Dương vì gió lạnh luồn vào chăn mà vô thức co người lại. Vinh Châu vội đè chăn xuống, sau đó cẩn thận dịch sát vào, không cho hơi ấm thoát ra.

Hai người lại gần đến mức có thể chạm tay.

Vinh Châu vội nhắm mắt không dám nhìn nữa.

Y nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ mình không có khả năng. Hai chúng ta sao có thể.

Y tuyệt đối không thể, thích chàng trai không hề hợp khẩu vị của mình.

Lúc còn trẻ luôn dốc sức làm việc, một khi đắm chìm trong công việc rất dễ quên thời gian.

Khi Vinh Châu ở ký túc xá nghe thấy tiếng nhạc noel, đột nhiên nhận ra mình đã độc thân bảy tám năm rồi.

Bắt đầu từ lúc thích Lâm Cảnh, đến thất tình, đến bây giờ, y rõ ràng không nhận ra mình cần một người làm bạn vào ngày lễ. Y ngơ ngác đứng trước thang máy, tự hỏi nếu không bắt đầu từ hôm nay hãy đi tìm một người ít nhất sẽ không để mình cô đơn qua lễ giáng sinh.

-Vào không? – Có người đẩy y từ sau, Vinh Châu tỉnh lại vô thức vào thang máy, sau đó lúc đối phương vươn tay bấm số tầng ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.

Đó rõ ràng là nước hoa y mua.

Không biết sao y đột nhiên đỏ mặt, nghiêng mặt nhìn người thanh niên một tay cầm cà phê tay cầm McDonald.

-Sao vậy? – Trình Vũ Dương vì tăng ca mà không ngủ đủ giấc bị y nhìn mà khó hiểu, nghĩ một lúc liên đưa cà phê ở tay trái cho y: -Uống?

-Sao anh lại xịt nước hoa của tôi? – Vinh Châu lườm hắn. Từ khi chuyển ra khỏi nhà Lâm Cảnh, không biết vì sao hai người lại cùng thuê một căn nhà trọ hai phòng, hình như cho tới giờ không nghĩ đến việc một trong hai người có khả năng cần không gian độc lập.

Có lẽ là bài hát giáng sinh quá náo nhiệt, náo nhiệt đến mức không cẩn thận kéo ra tình cảm khác lạ.

Hơn hai mươi tầng thang máy không lâu lắm, lại đủ để Vinh Châu đứng trong không gian nhỏ hẹp bị mùi nước hoa của mình kích thích mà nhớ ra sự thật kỳ quái là mỗi lễ Noel đều ở cùng Trình Vũ Dương.

-Của cậu à? – Trình Vũ Dương vô thức giơ tay lên ngửi, -À, không để ý, xin lỗi, tôi thấy nó ở trên quầy rửa mặt thì dùng. Hôm nay phải gặp phóng viên, không vờ vịt chút thì không được.

Vẻ mặt Vinh Châu hơi mất tự nhiên:

-Hai ta dùng chung một loại nước hoa, không biết phóng viên kia sẽ nghĩ thế nào.

Trình Vũ Dương kinh ngạc nhìn y, bật cười:

-Thì nói hai ta ở cùng nhà chứ sao. Việc này có vấn đề gì.

Hắn bình tĩnh, ngược lại lộ ra bản thân Vinh Châu nghĩ nhiều. Thanh niên sững sờ nhìn đối phương móc trong túi giấy một miếng gà rán nhét vào miệng mình, khi thang máy đến nơi thì ném túi gà rán còn lại cho y:

-Lát nữa phóng viên sẽ đến, ăn ít gà rán lót bụng. –Nói xong tự mình vào công ty trước.

Lâm Cảnh đang đứng ở bàn lễ tân ký bưu kiện nhìn phó tổng Vinh nhai gà rán như có điều suy nghĩ, lúc y đi qua bên cạnh liền vỗ vào vai y, ra vẻ lơ đãng hỏi:

-Nghe nói đêm nay Trình Vũ Dương đi xem mắt?

Gà rán kẹt trong cổ họng, Vinh Châu suýt nữa bị nghẹn chết lườm Lâm Cảnh.

-Với ai? – Giọng y hơi khàn khàn.

-Không biết, chính cậu ta nói.

Vinh Châu bước nhanh về văn phòng, vừa đẩy cửa lại lùi hai bước, đẩy cửa phòng bên cạnh đi thẳng vào.  Học bá đã bắt đầu làm việc mà trong miệng còn ngậm nửa cái Hamburger, cứ như công việc là dịch dinh dưỡng giúp hắn sống sót.

-Buổi tối muốn xem mắt? – Vinh Châu hỏi trực tiếp.

Thanh niên gõ bàn phím không có ý dừng lại, cố nuốt nửa cái hamburder còn lại rồi mới trả lời:

-Ừ. Sắp xếp hôm nay là chín rưỡi sáng gặp phóng viên, mười hai giờ ăn cơm với tổng giám kỹ thuật của công ty khác, ba giờ chiều phải cùng Lâm Cảnh đi xem buổi triển lãm sản phẩm mới của công ty XX, bảy giờ tối tôi phải qua đó. Cậu không có nhiệm vụ mới gì muốn sắp xếp chứ?

-… – Phó tổng Vinh một ngày chỉ có hai nhiệm vụ là gặp phóng viên và ký hợp đồng hơi khựng lại, -Với ai?

-Không nhớ, dù sao không phải bạn học của mẹ tôi thì chính là người quen của họ hàng nào đó… A. – Trình Vũ Dương hơi nhíu mày, dường như cuối cùng cũng thấy rắc rối, -Nguy rồi, cô gái kia tên là gì nhỉ?

-Có muốn tôi đi cùng anh không? – Vinh Châu cười không có ý tốt.

Rốt cuộc Trình Vũ Dương ngẩng đầu nhìn y.

Thanh niên vốn đang có vẻ mặt xấu xa đột nhiên khựng lại.

Người nọ rõ ràng chưa nói gì, Vinh Châu lại cảm thấy mình nói sai gì đó.

Giống như thứ gì đó bị khúc thánh ca giáng sinh hôm nay lôi ra, mà câu nói kia lại phá vỡ thứ mà bình thường họ che giấu rất tốt.

Rốt cuộc là cái gì khiến trạng thái luôn duy trì bị đảo lộn?

-Cậu đi với tôi à… – Trình Vũ Dương nở nụ cười, nụ cười kia như là tiêu tan, hoặc như là thả lòng, khó hiểu đến mức ngay Vinh Châu cũng sửng sốt, -Cậu đừng đi, tôi ăn một bữa cơm sẽ về.

Trong câu nói kia có sự trấn an cùng mềm mại khó tả, Vinh Châu mím môi, cố gắng không để mặt mình đỏ lên.

Nhưng, vì sao lại cảm giác mình rất muốn cười?

Ngoại truyện 1.

Đêm hôm ấy Vinh Châu không về nhà đúng giờ.

Chính y cũng không biết vì sao trong lòng thầm nghĩ ít nhất không thể về nhà sớm hơn Trình Vũ Dương, vì vậy gọi mấy người bạn tới bar uống đến mười hai giờ.

Y không gọi điện cho Trình Vũ Dương tới đón mình mà tự lung la lung lay gọi xe, vừa nấc vừa lảo đảo đẩy cửa vào nhà.

Đèn phòng khách không sáng nhưng màn hình TV lại sáng.

Trình Vũ Dương nằm trên ghế sô pha, đã ngủ từ lâu.

Vinh Châu tự nhiên thấy xấu hổ, cứ như tự mình chuẩn bị diễu võ dương oai để tỏ vẻ bản thân không quan tâm, lại phát hiện đối phương căn bản không để ý đến y.

Dù là mùa đông Thẩm Quyến nhưng trong phòng vẫn rất lạnh. Trình Vũ Dương chỉ mặc áo len mỏng, cả người rúc vào đệm ghế sô pha, dù trong giấc ngủ bị lạnh cũng vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Vinh Châu đi qua đánh thức hắn, người kia dường như thật sự mệt mỏi, gọi một lúc lâu mới mở mắt.

-Cậu đi uống rượu à? – trình vũ dường ngẩng đầu liếc y một cái, không tỏ vẻ gì.

-Hả? … À… Ừ. – Vinh Châu thoáng cái bối rối.

Thấy người kia ngáp dài muốn đi về phòng, y đứng đằng sau nín nhịn một lúc mới bật ra một câu:

-Xem mắt thế nào?

Trình Vũ Dương cũng không quay đầu lại:

-Rất tốt.

Cái gì là rất tốt?

Là cô gái rất tốt, hay là kết quả rất tốt?

vĩnh châu bước nhanh qua giữ lấy cánh cửa chuẩn bị đóng lại, khi đối phương miễn cưỡng hỏi mình ‘Còn có chuyện gì’ mới kéo căng mặt hỏi:

-Tức là sẽ còn có lần sau?

Buồn ngủ trong mắt Trình Vũ Dương rốt cuộc tan đi hơn nửa, khóe môi nhếch lên độ cong trào phúng hỏi lại:

-Cậu muốn nghe cái gì đây?

Y muốn nghe cái gì?

Người kia từ đầu đã đồng ý chỉ ăn một bữa cơm xong sẽ về.

Bữa cơm này lại khiến hắn thỏa mãn như vậy ư?

Hay là sau khi ăn cơm xong lại xảy ra chuyện gì?

Y đột nhiên thấy hối hận, có lẽ y nên ở nhà chờ, một khi hết thời gian ăn cơm nên gọi điện trêu chọc người đàn ông khả năng bị xem mắt giữ chân này.

-Hôm nay cuối cùng tôi cảm thấy mình đã lớn tuổi, cũng nên kết hôn. – Trình Vũ Dương không đợi y làm gì, cười cười giơ tay kéo bàn tay y đang bấu trên cánh cửa, -Hai người cùng sống với nhau, kỳ thực rất tốt.

Vinh Châu sững sờ nhìn hắn, trước khi hắn đóng cửa lần nữa lại đột nhiên hỏi:

-Anh tức giận?

Động tác đóng cửa của Trình Vũ Dương hơi khựng lại, nhìn y một lúc, đột nhiên cúi đầu bật cười, không trả lời mà lập tức đóng cửa.

Cười cái gì?

Tên khốn nhà hắn là đang cười nhạo mình ư!

Vinh Châu chỉ cảm thấy dạ dày bốc lên. Y đứng ở cửa một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được chạy vào toilet nôn một trận. Chờ y kiệt sức nằm chết dí trên giường thì đã là hai giờ sáng.

Y vẫn muốn lôi người trong căn phòng bên cạnh ra ngoài.

Y không rõ.

Rõ ràng đã nói chỉ là một bữa cơm, vậy sao lại thay đổi rồi.

Lăn lộn trên giường rất lâu, y vẫn không còn sức ngồi dậy. Móc di động trong túi quần mình ra, y uể oải bấm số điện thoại một người.

Hai rưỡi sáng, điện thoại vang lên khoảng một phút mới được kết nối. Trong giọng người nọ không có vẻ buồn ngủ, nhưng lại có cảm giác khàn khàn với không kiên nhẫn khó tả:

-Tốt nhất cậu nên có chuyện vô cùng quan trọng.

Trong bụng Vinh Châu chua loét.

-Đã muộn thế rồi mà vẫn còn làm, ngày mai không cần đi làm à?

-Ngày mai thứ bảy, cậu có ý kiến?

-… Lâm Cảnh cậu là đồ con rùa! – Vinh Châu đột nhiên mắng, giọng nói lẫn nức nở.

Giọng nói kia làm nũng thái quá, ngay cả Đường Nguyên bị đè dưới người cũng hiểu, khóe miệng giật giật hỏi Lâm Cảnh tên kia làm sao vậy. Lâm Cảnh cắn một cái lên mũi cậu, giọng nói lại không khách khí:

-Hơn nửa đêm cậu học oán phụ khóc trường thành à? Có phải Trình Vũ Dương làm gì với cậu không?

-… Trình Vũ Dương nói gì với cậu?! – Tiếng khóc nức nở lập tức im bặt, thanh niên tỉnh táo tinh thần.

-Không nói gì cả, chỉ có lúc tám giờ cậu ta hỏi tôi có phải cậu đang tăng ca không, tôi nói sáu giờ cậu đã về rồi. – Lâm Cảnh cười lạnh, -Đồng chí Vinh Châu, tuy tôi không biết hai cậu làm gì, nhưng tôi có thể một lần tốt bụng hiếm có nói với cậu, cậu cứ thế là tìm đường chết. Cậu có biết là, đôi khi thích một người chỉ cần một phút, ghét một người cũng chỉ cần một lý do.

-Tôi làm cái gì! – Vinh Châu kích động ngồi bật dậy, cảm thấy đầu xoay mòng mòng: -Tôi, tôi muốn anh ta thích tôi à? Vả lại, anh ta không nói gì, tôi có thể làm sao! Chẳng lẽ còn phải tự mình dâng lên hả!

-Cậu cảm thấy một người sẽ chờ một người khác bao nhiêu năm?

Vinh Châu không nói. Nghe thấy trong miệng người khác về quan hệ của mình với Trình Vũ Dương, y cảm thấy hơi xấu hổ.

-Có một từ, gọi bỏ lỡ. – Lâm Cảnh nhéo mặt người dưới thân, chỉ cảm thấy hai người không nóng không lạnh này đúng là buồn cười, nếu là hắn thích nhất định sẽ nắm chặt trong tay, không bao giờ buông. –Nếu các cậu bỏ lỡ thật, tôi không hề thấy kỳ lạ.

Thân thể vì say rượu mà khô nóng đột nhiên như bị nhét vào hầm băng bắc cực.

Vinh Châu ngã xuống giường, cứ thế nằm chết dí đến hừng đông.

Mãi đến khi cửa đối diện có tiếng đẩy cửa y vội lăn lông lốc ngồi dậy, xông ra phòng khách túm lấy thanh niên còn mặc đồ ngủ. Đối phương kinh ngạc quay đầu, nhìn bộ quần áo nhăn nhúm chưa đổi của y, vì vậy không rút tay ra như tối qua, chỉ im lặng nhìn y không nói gì.

-Tôi… – Vinh Châu xông ra vì kích động, lời đến bên miệng lại không cách nào chắp vá thành một câu chân thành có thể cảm động người trước mặt này.

Y biết người này thích mình.

Hoặc là, đã từng thích mình.

Y biết mình ỷ vào tình cảm giữ kín không nói ra này mà tìm đường chết rất nhiều lần. Người nọ như hiểu tính trẻ con mất tự nhiên của mình, chưa từng có bất cứ hành động gì ép buộc mình đáp lại.

Nhưng nếu có một ngày, vì mình kiêu ngạo mà khiến tình cảm này thành bỏ lỡ…

-Tôi không muốn anh kết hôn. – Y rướn cổ, bị tưởng tượng của mình đả kích cho không thở được, -Tối qua tôi… Trước đó tôi… Tôi chờ trước… – Y nói năng lộn xộn, câu ‘bỏ qua’ kia của Lâm Cảnh khiến lòng y rối loạn, nhìn chằm chằm vào gương mặt thờ ơ của người này, đột nhiên có cảm giác mình trước đây vì sao như một đứa trẻ luôn muốn ăn kẹo, khiến người này có khả năng ghét mình, có khả năng vì lần thất vọng cuối cùng mà vứt bỏ tình cảm đã từng trân trọng…

-Tôi vẫn luôn đợi… – Y đột nhiên rơi nước mắt, bờ môi run rẩy như bị rất nhiều uất ức, -Tôi không thể lần nào cũng chủ động…

Y đã từng thích một người như vậy, kết quả chỉ là công cốc. Mà ngay cả cơ hội lưỡng tình tương duyệt cũng không có.

Rõ ràng anh ở bên cạnh nhìn, rõ ràng anh biết mất mát của tôi, vì sao, vì sao còn phải đợi tôi nói ra câu ấy anh mới bằng lòng vươn tay…

-Tôi vẫn còn đợi… Tôi có thể tiếp tục đợi nữa không? – Y xệ miệng, khóc đến mức ngực phập phồng run rẩy, nước mắt như mất khống chế rơi xuống không ngừng.

Rốt cuộc Trình Vũ Dương cụp mắt.

Vẻ mặt kia như bất đắc dĩ, hoặc như thất vọng.

Vinh Châu sợ hãi, tay giữ hắn càng nắm chặt, một tay kéo người qua ôm chặt:

-Không được, tôi sẽ không buông. Hai người sinh hoạt, bây giờ không phải thế à? Trình Vũ Dương, anh muốn tôi nói trước à! Anh muốn tôi…

-Anh yêu em.

-Vậy thì tôi nói, anh sẽ đáp lại tôi… – Giọng nói im bặt.

-Anh yêu em. – Trình Vũ Dương tựa vào vai y, cười nhẹ, -Em làm gì vậy? Sáng sớm đã nổi điên?

-Em cũng yêu anh. – Đầu óc Vinh Châu tuy loạn xạ, nhưng miệng thanh tỉnh hơn đầu óc nhiều.

Trình Vũ Dương rốt cuộc bật cười, dựa vào đầu y nhẹ nhàng cọ:

-Vậy em còn khóc?

-Mẹ nó, đời này vất vả lắm ông mới tỏ tình thành công anh đừng quấy rầy cảm xúc của em… – Thanh niên thở dốc xong liền ôm lấy hắn, nắm áo lông cừu đắt đỏ của hắn lên lau nước mắt nước mũi.

-Vậy tối qua em còn ra ngoài? – Trình Vũ Dương làm như vô tình hỏi y.

-Anh đi ăn bữa cơm, em đi uống rượu. Huề nhau. – Vinh Châu khóc đến nấc vùi đầu vào hõm vai hắn, không nghĩ được gì.

Trình Vũ Dương liếc mắt. Bạo long nhỏ kiêu ngạo này, cho chút thịt là sống lại.

Hắn xoa đỉnh đầu ấm áp kia, cười khẽ.

Chờ đợi dài đằng đẵng có lẽ với người khác là tra tấn, nhưng với hắn lại là một cơ hội luận chứng.

Hắn không biết mình có nên lựa chọn người này không, thời gian cho hắn vô số cơ hội chứng minh luận đề này. Mỗi khi hắn phải đi đến tử lộ, người này lại tự mình dâng đáp án.

Có lẽ tình yêu căn bản không có luận chứng, nếu không hắn cũng không để người này đợi lâu như vậy.

May mắn, cuối cùng không thành bỏ lỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.