Bỏ lại bạn trai đang bất mãn, Lô Giai Tư hỏa tốc chạy tới siêu thị điện thoại, đi tìm một vòng rốt cuộc tìm thấy Đường Nguyên đang nhíu mày với điện thoại trong một gian hàng.
-Ê, làm sao thế? – Lô Giai Tư vỗ vai cậu, Đường Nguyên cúp điện thoại quay đầu liền đấm một cái vào vai y:
-Cậu đúng là mỏ quạ đen! Cậu nói tớ nghe chút đi, một người đàn ông nằm bên cạnh một người đàn ông khác, quần áo không chỉnh tề mà bị chụp ảnh là có ý gì?
Lô Giai Tư mặt mày hớn hở:
-Ây dô, vậy thì có cách nói rồi… Không phải cậu nói… Lâm Cảnh chứ?
Lúc này Đường Nguyên mới nhớ mình lỡ miệng, nóng vội sẽ bị loạn, bây giờ bị đối phương trêu như vậy đột nhiên lại bình tĩnh lại.
-Không có gì, cậu cút đi. – Cậu phất tay chuẩn bị bỏ đi. Nhưng nghĩ nghĩ, đột nhiên lại vòng lại bấm dãy số quen thuộc kia lần nữa.
Điện thoại vang lên vài cái cuối cùng có người nghe, giọng khàn khàn của Lâm Cảnh vang lên, dường như vừa tỉnh ngủ:
-Đường Nguyên?
-… Cậu là heo à! MSN của cậu bị ai trộm rồi hả?! Còn nữa, cậu ngủ với ai đấy! Mẹ nó cậu không giải thích rõ ràng với tớ, ông không bao giờ nói chuyện với cậu nữa! – Đường Nguyên gào thét một tràng với cái điện thoại.
Lô Giai Tư ở bên cạnh chậc lưỡi cảm thán:
-Uy hiếp như học sinh tiểu học này chẳng có chút sức mạnh nào cả.
Đường Nguyên cho y một ngón giữa.
Người bên kia im lặng một lúc, tiếng sột soạt vọng ra, hẳn là đang rời giường:
-Cậu nói cái gì? Tôi ngủ với ai? Cậu đừng tức giận, nói rõ ràng tôi đi giải quyết.
-Tớ biết cậu sẽ không ngoại tình, nhưng rõ ràng có người ra oai với tớ! – Đường Nguyên nghiến răng nghiến lợi, -Cậu nhất định phải cho tớ cách liên lạc với con rùa kia, tớ không phun chết hắn tớ rất xin lỗi mẹ mình!
Nhắc tới mẹ Đường Lâm Cảnh lập tức tỉnh táo lên nhiều – năng lực phun người của Đường Nguyên phát triển theo tuổi, càng ngày càng có xu thế trò giỏi hơn thầy.
-Thang Viên, cậu nói chậm chút, tôi nghe đây. – Hắn cười nhẹ trấn an thanh niên rõ ràng vì ghen mà nổi sùng lên.
Ý cười của đối phương truyền tới làm Đường Nguyên lập tức lấy lại tinh thần, hiểu ra dấm chua của mình rõ ràng quá lập tức thu lại tức giận, hừ hừ nói:
-Hơn nữa, gian phu kia… Không, tên khốn kia tự mình gửi chứng cứ gây án tới, tớ chụp lại gửi cho cậu, chính cậu nhìn rồi xử lý. – Hơi dừng lại, vẫn không cách nào nhịn được uất ức vào bụng, bổ thêm một câu ‘tớ rất tức giận’ rồi cúp điện thoại.
Lô Giai Tư ở bên cạnh cười gập cả eo không đứng thẳng nổi.
-Ôi mẹ ơi… Bé Thang Viên ơi bé Thang Viên, sao cậu lại đáng yêu đến vậy, ngay cả ghen cũng xấu hổ, cậu là học sinh tiểu học à? Kiểu yêu đương này đúng là ngây thơ làm tớ không nhìn nổi, ha ha ha…
Mặt Đường Nguyên đỏ tận mang tai lườm y:
-Mắc mớ gì tới cậu! Cậu là cái đồ người Mỹ, nói giọng Bắc Kinh làm gì!
-Ca vốn là người Bắc Kinh… – Lô Giai Tư ôm vai cậu, -Nào nào nào, để ca ca tham mưu cho chú, làm thế nào đánh lui nam tiểu tam ca ca cực kỳ có kinh nghiệm!
Đường Nguyên nhíu mày hình chữ bát, nghĩ một lát vẫn lần thứ ba cầm điện thoại, sau khi thông câu đầu tiên là:
-Quà của cậu tớ nhận được… không tồi… Cái đó, cảm ơn. – Nói xong lại uốn uốn éo éo cúp điện thoại.
Lô Giai Tư lúc này thôi cười, nhìn chằm chằm vào Đường Nguyên một lúc đột nhiên nói:
-Thang Viên, hẹn hò với tớ đi?
-Cậu có bệnh! – Tặng ba chữ kia xong, Đường Nguyên thẹn quá hóa giận chạy bịch bịch bịch về ký túc xá, mở máy tính phục chế tấm ảnh chướng mắt hận không thể bắn phi tiêu lên đó rồi gửi qua.
Thoáng cái điện thoại Đường Nguyên vang lên.
Giọng Lâm Cảnh vang lên từ bên kia, lẫn chút bất đắc dĩ cùng ý cười:
-Mấy ngày nay tôi đuổi luận văn, ký túc xá bất tiện nên đến nhà Vinh Châu ở hai tối. Tên kia trộm mở máy tính của tôi, cũng không biết cậu ta chụp loại ảnh này lúc nào… Xin lỗi, Đường Nguyên, về sau tôi sẽ cẩn thận.
Rất sớm trước đây Lâm Cảnh có nhắc tới một người tên Vinh Châu từng là bạn cùng lớp, nhờ phút thông qua kỳ thi cũng vào học đại học ở HongKong. Lại thêm Trình Vũ Dương, ba người ở HongKong thường xuyên qua lại với nhau, quan hệ khá tốt.
Đường Nguyên hừ một tiếng:
-Vinh Châu kia… Không có ý với cậu chứ?
Lâm Cảnh hơi khựng lại, đột nhiên bật cười:
-Cậu cảm thấy tôi sẽ có hứng thú với người khác à?
Đường Nguyên im lặng một lúc, cũng không trả lời thẳng chỉ nén giận nói:
-Điện thoại của cậu ta.
Lâm Cảnh ngoan ngoãn nghe lời, đọc số xong liền chân thành hỏi:
-Cậu chịu tin tôi thật à?
-Nói nhảm! Cậu đã làm đến mức này tớ còn không tin cậu, vậy tớ đúng là mù mắt chó rồi! Cậu còn muốn tớ làm gì nữa! – Đường Nguyên xấu hổ nói xong lập tức cúp điện thoại, lại như một trận gió xông vào siêu thị điện thoại.
Sinh nhật năm này, Đường Nguyên trôi qua phải nói là nhấp nhô căng thẳng.
Dùng mười lăm phút ba mươi hai giây chèn ép tên nhóc Vinh Châu kia thổ huyết mà chết lại chết không nhắm mắt, sau khi được đối phương thều thào hứa hẹn ‘không bao giờ chụp ảnh lung tung nữa’, Đường Nguyên vừa hùng dũng bước ra siêu thị điện thoại đã bị Lô Giai Tư ôm vai lôi kéo cậu đi quán trà sữa mới mở uống.
Vào quán, người sớm có tâm tư khác như lơ đãng mò tới eo cậu:
-Không ngờ nhân vật thần bí A của cậu lại cũng là nam… Hắc hắc…
Đường Nguyên lại vẫn đang phiền não.
Cái này không được.
Dù mình có thể thu thân như ngọc, nhưng Lâm Cảnh đẹp như vậy, thả cho sống ở đất HongKong, đừng nói những sinh viên quốc tế hóa kia, nhỡ đâu gặp phải lão đại hắc bang gì đó bị coi trọng thì làm sao giờ…
Thanh niên bị phim HongKong độc hại hơi sâu bất giác thay bạn trai minh vào nhân vật nữ chính trong phim.
Cách kỳ nghỉ còn một tháng nữa, mình còn chưa dành đủ tiền.
-Lô Giai Tư à Lô Giai Tư, nói cho tớ biết, ngoài đám đưa tới cửa muốn chết, làm thế nào đánh lui nam tiểu tam không nhìn thấy? – Đường Nguyên bắt lấy bàn tay không có ý tốt kia, dùng sức đập xuống bàn, -Đừng sờ loạn! Ông đây không thích thằng khác!
Lô Giai Tư đau nhe răng trợn mắt xấu hổ mắng:
-Có người nhờ vả như cậu không! Hiểu cái gì gọi là chi phí không!
-Tớ mời cậu uống bữa này. – Đường Nguyên một khi trợn đôi mắt tròn vo kia thì vô tội vô cùng.
… Mẹ nó, bộ dạng này chả trách bên ngoài nhiều sói hoang nhìn chằm chằm như vậy, cố tình lại là một thẳng nam như gậy kim cô. Lô Giai Tư thầm mắng trong lòng, đợi lúc đối phương thật sự chọn trà sữa mình thích nhất xong y lại thấy cay cay mũi.
Tên này, sao lại hợp khẩu vị của mình thế chứ?
Chậc.
Có thể làm người ác một lần không? Trực tiếp làm hai người họ chia tay… Sau đó…
-Cậu nói, có thể có người thích hơn mười năm đột nhiên lại ghét không… – Đường Nguyên cắn ống hút, rất là xoắn xuýt.
-Có. – Bông hoa ác trong cơ thể Lô Giai Tư nở rộ kiều diễm.
-À… Vậy nếu không thì tớ đi thích cậu ấy. – Đường Nguyên dùng sức cắn vỡ một viên đá, -Không sao, cùng lắm tớ chủ động hơn chút.
Bông hoa ác lập tức bị chết héo dưới năng lượng của ánh mặt trời rực rỡ.
Lô Giai Tư gục đầu xuống bàn, đột nhiên chẳng còn hứng thú.
-Cậu đừng tích cực vươn lên như vậy… – Ngẫu nhiên cũng cho y phát huy chút tác dụng, ít nhất cũng có thể cho mình có chút tác dụng chính diện.
Đừng nhìn bộ dáng Đường Nguyên luôn thiếu dây thần kinh, đối với chuyện mình để bụng luôn nhìn là hiểu.
Lô Giai Tư đem kinh nghiệm mình dùng thọc gậy bánh xe nghiêm túc thảo luận với cậu một lần, Đường Nguyên lập tức cảm giác mình mở ra cánh cửa một thế giới thần bí – thế giới của nam tiểu tam.
Lâm Cảnh cúp điện thoại xong lại nhìn tấm ảnh mờ ám kia, nhoẻn cười.
Còn có cái gì có thể làm hắn vui vẻ hơn việc người kia nói ‘tớ tin cậu’?
Nhưng vừa nghĩ tới lúc mình quần áo lộn xộn bị chụp ảnh, hắn lại sầm mặt. Lách qua sách vở rơi vãi đầy đất, đẩy cửa phòng bên cạnh, Lâm Cảnh nhấc chân đạp thanh niên vừa ngủ ngã xuống giường, sau đó áp màn hình di động trước mũi y, cười lạnh hỏi:
-Cậu đúng là lớn gan chó, chụp lúc nào?
Vinh Châu bụm mông kêu ầm ĩ, khó khăn tập trung ánh mắt vào chiếc di động sắp đè lên mũi mình xong lập tức tỉnh táo.
-Tớ đùa tí cho vui thôi… Giúp cậu kiểm tra xem cái tên cậu cưng chiều nhất rốt cuộc có tin tưởng cậu không, cậu phải cảm ơn tớ mới đúng!
-Cảm ơn? – Lâm Cảnh xắn tay áo đầy nếp nhăn vì ngủ của mình, chuẩn bị ra tay:
-Đúng là tôi nên hết lòng cảm ơn cậu.
Vinh Châu lập tức lùi về sau:
-Đừng! Đừng! Tớ thật sự đùa thôi mà! Tớ xin lỗi với cậu ấy còn không được à?
Lâm Cảnh còn muốn nói gì đó, điện thoại của Vinh Châu lập tức vang lên.
-Tớ nghe điện thoại! – Dường như nghe thấy cứu tinh kêu gọi Vinh Châu lập tức bò lăn ra đất cầm điện thoại, khóe mắt lại liếc thấy Lâm Cảnh vẫn đứng tại chỗ, hai tay ôm ngực như đang chờ tiếp tục đánh người.
-Xin chào. – Vinh Châu che ngực rụt rụt vào trong.
-Bạn Vinh Châu đúng không ạ?
-Cậu là…? – Khẩu âm này sao có vẻ giống quê y vậy nhỉ?
Đây là cú điện thoại Vinh Châu hối hận vì đã nhận nhất đời mình.
Lâm Cảnh đứng một bên, mắt lạnh nhìn dáng vẻ uất nghẹn ba lần bốn lượt muốn phát hỏa với điện thoại, nhưng lại không có cơ hội nói chen vào của Vinh Châu, trong lòng không nhịn được lại đem Đường Nguyên ra chà đạp một trận.
Đợi điện thoại tắt máy, Vinh Châu thanh máu bằng không yếu ớt nằm rạp trên đất, cầu xin tha thứ với Lâm Cảnh:
-Cậu… Cậu đừng nói nữa… Tớ cầu xin tha thứ, tớ không dám nữa… Nhà cậu… Thang Viên nhà cậu… Tuyệt đối có thể chấp nhạn tất cả thử thách…
Mẹ nó… Mình đúng là có tư tâm, nhưng đối thủ nếu là tên này tuyệt đối không thể làm trắng trợn được…
Lúc này khóe môi Lâm Cảnh mới hơi nhếch lên.
Hai năm rồi, hắn rốt cuộc nhìn thấy hi vọng có thể xé tan lớp màng mỏng này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]