Chương trước
Chương sau
Đường Nguyên phát sốt đúng một tuần.

Lúc bệnh nặng nhất, thậm chí nửa đêm bị ôm vào bệnh viện nằm mấy ngày.

Lâm Cảnh đẩy cửa phòng bệnh, trong căn phòng yên tĩnh đến lạnh lẽo chỉ nghe thấy tiếng quạt điện quay chậm. Thiếu niên nằm trên giường bệnh nhắm hai mắt như đã ngủ, trên mu bàn tay còn cắm kim truyền, trong bình truyền còn khoảng một phần ba.

Hắn đi qua gạt tóc trên trán cậu, đang muốn hôn lại thấy người dưới thân mở bừng mắt.

Lâm Cảnh nhìn cậu, không nói gì, cũng không tỏ vẻ gì.

Đường Nguyên nâng bàn tay không cắm kim cầm góc áo hắn, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào hắn. Trong đôi mắt vì sốt cao mà đỏ bừng chứa tủi thân cùng buồn bã, Lâm Cảnh nhìn thế rốt cuộc thở dài, cúi đầu hôn lên môi cậu.

-Đừng buồn, tôi không tức giận với cậu, – hắn cụng vào trán cậu, giọng nói rất nhẹ, giống đang thân mật hơn là an ủi: -Dù bốn năm này không ở bên nhau, về sau còn thời gian rất rất dài nữa mà…

Nói chưa dứt lời Đường Nguyên đã mếu miệng, nước mắt bất ngờ rơi xuống. Có mấy lời cậu vẫn không đủ dũng khí nói ra, nhưng cậu hi vọng người kia biết, cũng hi vọng người ấy nhất định đừng quay đầu bước đi.

Lâm Cảnh dán vào mặt cậu khẽ cười.

Liên tục áp sát sẽ chỉ làm mình trở thành tâm ma của cậu ấy, ở bên cậu ấy khiến cậu ấy đau khổ còn không bắng trở thành ký ức áy náy nhất trong lòng cậu ấy.

Tối hôm nhận được giấy báo trúng tuyển, Đường Nguyên đạp xe chở Lâm Cảnh lên ngọn núi cao nhất trong thành phố.

Thiếu niên lưng đeo mấy lon bia cùng một túi lớn đồ ăn vặt ngồi trên tầng cao nhất trong đình nghỉ mát trên núi, vừa ngắm trăng vừa trò chuyện kế hoạch tương lai.

-Email của tôi, số di động của tôi, địa chỉ của tôi… Cậu đều có rồi? – Lâm Cảnh hỏi.

-Đều thuộc làu làu rồi… – Đường Nguyên mở bia ra đưa cho hắn, -Tết âm với nghỉ hè cậu còn quay lại đây không?

-Đương nhiên về chứ, – Lâm Cảnh cười nhẹ, -Ở đây mới là nhà của tôi.

Đường Nguyên ấp úng nửa ngày vẫn không nhịn được:

-Mẹ cậu… Không muốn cậu qua đó à? – Người phụ nữ này lấy chồng ở Thượng Hải sống cũng không tệ, từ khi nghe nói Lâm Quốc Đống qua đời liên tiếp mấy ngày gọi điện cho Lâm Cảnh, hi vọng con mình có thể quay về bên mình.

Nhưng tình thân đánh mất hơn mười năm, làm thế nào nói bù đắp là có thể bù đắp?

Nụ cười của Lâm Cảnh trở nên lạnh buốt:

-Tôi việc gì phải làm người khác ghét? Vả lại, tôi cần bà ta làm gì?

Đường Nguyên cúi đầu, uống bia không lên tiếng.

Gió trên núi trong đêm hè vẫn có cảm giác mát mẻ, hai thiếu niên ngồi đối diện chậm rãi dựa vào nhau. Dù không nói thêm gì cũng có thể cảm giác được tình cảm của nhau.

Nhưng khung cảnh cũng không yên tĩnh như vậy.

Tiếng thở thấp thoáng cuối cùng biến thành tiếng hét khó kiềm chế, lẫn tiếng gầm nhẹ của đàn ông cùng bụi cỏ lay động hoàn toàn phá hủy bầu không khí trong lành trên núi.

Hai thiếu niên liếc nhau, Đường Nguyên đỏ mặt trước.

Lâm Cảnh bức người vào góc, cả người đè lên dán vào môi cậu hỏi:

-Chỉ một lần, được không?

Thiếu niên rụt cổ, không nói được cũng không nói không được, nhịn một lúc chính mình lại ôm lấy cổ hắn hôn mạnh lên.

Mười phút sau.

Đường Nguyên hét lên đá vang Lâm Cảnh, mặt đỏ tới mang tai bụm lấy bờ mông suýt nữa vỡ ra của mình, xấu hổ mắng:

-Sao phải dùng đến chỗ này!

Lâm Cảnh cũng đỏ bừng cả mặt:

-… Cũng không phải cậu chưa xem thứ kia… Tôi, tôi làm gì phải lừa cậu!

-Không được! Chỗ đó tuyệt đối không được! – Đường Nguyên lắc đầu liên tục, khóe mắt rớm nước mắt: -Đau chết mất!

Lâm Cảnh thầm hận bản thân sao không dự đoán được mà chuẩn bị trước dầu bôi trơn, vốn tưởng hôm nay tối đa chỉ được ăn đậu hủ, không ngờ còn có chuyện tốt thỏ đâm đầu vào cây. Bây giờ con thỏ tỉnh táo lại muốn bỏ chạy, nhưng ngay cả cớ để bắt thỏ lại cũng không có!

Trong lòng hận muốn đập đầu, trên mặt lại vẫn là dáng vẻ tổn thương:

-Nếu cậu sợ, tôi sẽ không làm cậu bị thương. Dù sao sau này cũng không có cơ hội nữa…

Đường Nguyên ngẩn người, cậu không bao giờ nhìn được vẻ chịu tủi thân của Lâm Cảnh, dù mông mình bây giờ như bị thọc thẳng một dao:

-Cái đó… Tớ cũng không phải… Thế nhưng… – Cậu muốn giải thích không phải mình không thích hắn, nhưng làm thế nào mới có thể dùng cách uyển chuyển để nói chuyện xấu hổ này?

Ngay lúc cậu đang xoắn xuýt, Lâm Cảnh lại chủ động nhoài người qua mặc quần áo tử tế lại cho cậu.

Đường Nguyên hết sức cẩn thận liếc nhìn hắn, thẽ thọt hỏi:

-… Về sau cậu định ở lại HongKong, hay là về đại lục?

Lâm Cảnh ngẩng đầu nhìn cậu:

-Không biết.

Đường Nguyên trợn tròn mắt, suýt nữa thì thốt ra ‘cậu về đi’, nhăn nhó một lúc mới nghiêm mặt hỏi:

-Vì sao?

-Bởi vì tôi không biết cậu còn muốn tôi nữa không. – Lâm Cảnh trả lời rất thẳng.

Cho tới giờ, người chủ động trong mối quan hệ này luôn là hắn, một khi chia ly Đường Nguyên có thể vì tỉnh táo lại mà thấy hối hận không, hắn căn bản không biết.

Hắn không có năng lực có thể đưa Đường Nguyên xa chạy cao bay, cũng không phải cánh chim bảo vệ cậu không bị chỉ trích, càng không có lực hấp dẫn làm cậu một lòng yêu mình.

Thứ Lâm Cảnh có, thứ có thể hấp dẫn Đường Nguyên cũng chỉ có tình cảm tích lũy qua năm tháng mà thôi.

Quan hệ của họ yếu ớt như một trang giấy, nếu cố tình muốn chọc thủng sẽ không còn quay lại được nữa.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao hắn không muốn buông tay.

Nhưng bây giờ, dù hắn không muốn buông tay cũng phải buông.

-Không cần bốn năm, tết âm lịch, nghỉ hè hàng năm tôi đều về. – Lâm Cảnh nhẹ nhàng nói rồi giao hẹn với cậu, -Bốn năm này cậu có thể từ từ suy nghĩ, nếu bốn năm sau cậu còn không có dũng khí ở bên tôi, vậy tôi tới tìm cậu. Được không?

-Được. – Thiếu niên bị hắn cầm tay dứt khoát gật đầu không hề do dự.

Lúc này Lâm Cảnh mới từ từ nhoẻn cười.

Dù lời hứa của cậu có thể kiên trì không, tôi sẽ, tuyệt đối, không buông tay nữa.

Rất nhiều năm sau, khi nghĩ lại sinh hoạt thời đại học Đường Nguyên luôn không kìm được mở hộp bảo bối của mình, lấy ở bên trong ra một xấp giấy viết thư dày cộp, ngẩn người cười toe.

Rõ ràng có email miễn phí nhanh gọn, cố tình người nào đó không dùng lại lần mò viết thư tay diễn tả tâm ý của mình. Một lần viết còn viết ba bốn trang giấy, cứ như người bình thường nói chuyện với mình trên MSN là người khác vậy.

So với đối phương kiên trì theo truyền thống, Đường Nguyên ngược lại thích dùng thứ hiện đại để diễn tả tình cảm của mình.

Thời gian nhật ký trò chuyện trên MSN dài nhất không quá bốn ngày, trừ lúc Đường Nguyên phải ra ngoài thực tập hoặc du lịch, nếu không dù là đối thoại không chút dinh dưỡng hai người vẫn có thể nói hơn mười phút.

Có đôi khi thậm chí Đường Nguyên cảm thấy, cậu với Lâm Cảnh đã không chỉ là quan hệ tình nhân.

Cách bên nhau tâm ý tương thông ăn ý mười phần này, chỉ có người ở chung hơn mười năm mới bồi dưỡng ra được.

Dù cậu khó mà đối mặt với thân phận ‘đồng tính luyến ái’, nhưng Lâm Cảnh đã là một miếng thịt trên thân thể mình, dù thế nào cũng không nhổ ra được nữa.

Người như Đường Nguyên, dù lên đại học cũng vẫn không thể sống bình yên. Kể từ khi biết tương lai có khả năng mình phải đối mặt với các thách thức và nguy cơ, ngay từ đại học cậu đã tham gia các loại câu lạc bộ.

Đặc điểm lớn nhất của những câu lạc bộ này là, chắc chắn sẽ có mấy chàng gay nửa công khai come-out.

Bắc Kinh là một đô thị lớn quốc tế hóa, quốc tế hóa của nó nằm trong dũng khí của con người.

Sợ hãi trong lòng khi nhìn thấy nhóm gay sống rất thoải mái kia của Đường Nguyên dần dần phai nhạt. Nhưng càng hiểu biết nhiều thì lại tiếc hận và tức giận.

Bởi vì áp lực mà vứt bỏ trinh tiết với tình yêu, vì buông thả mà để mặc bản thân sa đọa. Đây mới là nhân tố quan trọng khiến gay mang tiếng xấu trong xã hội.

Một bạn gay quan hệ tốt nhất với cậu tên lô giai tư, là con lai Trung Mỹ. Mặt mày với dáng người của người kia dù trong giới gay hay ở xã hội bình thường đều rất được hoan nghênh. Nhưng sau khi nhìn thấy bạn trai bên cạnh lô giai tư đổi nhanh như đèn kéo quân, Đường Nguyên rốt cuộc không nhịn được mở miệng khuyên bảo:

-Coi như để tránh bị lấy AIDS, cậu không nên lạm giao như vậy.

Lô giai tư mất hứng:

-Tớ không đổi, làm sao biết người nào mới yêu thật?

Đường Nguyên cũng không nghĩ nhiều, lập tức bày ra thái độ như người từng trải:

-Tình yêu đích thực có đôi khi phải bên nhau nhiều năm, thậm chí hơn mười năm cậu mới phát hiện ra. Dù có nhất kiến chung tinh, cậu cũng không dám cam đoan có phải đối tượng suốt đời kia đúng không?

Lô giai tư lập tức sáng mắt:

-Đợi đã, nào, kể về nhân vật thần bí A kia của cậu xem nào?

Đường Nguyên là một thẳng nam lại không ngại làm bạn với đám gay bọn họ, tình huống này đã làm người ngoài rất hiếu kỳ. Có người đã quan sát, tên này mỗi tháng đều nhận được một bưu kiện dày cộp đến từ HongKong, mỗi lần nói chuyện MSN khóe miệng luôn nở nụ cười ngọt ngào, học đại học hai năm cũng không thấy theo đuổi cô gái nào…

Vì vậy mọi người đặt biệt danh cho vị ở HongKong kia, nhân vật thần bí A.

Đường Nguyên nhóm lửa trên người lập tức đỏ mặt:

-Liên quan gì đến cậu ấy!

Lô giai tư lập tức ôm vai cậu, cười gian:

-Nào, nói với ca ca xem, nếu giờ chú không khai thật, ca ca nhất định sẽ trộm MSN của chú, gửi bức ảnh chụp chú lúc uống say bị mọi người lột chỉ còn đồ lót…

Đường Nguyên tung chân đá ra, chuồn mất.

Cuộc sống đại học của cậu dù không có Lâm Cảnh lại càng trở nên nhớ nhung.

Khác với những đôi tình nhân yêu xa bình thường, Lâm Cảnh căn bản không áp dụng phương pháp kiểm soát. Nếu không phải có internet không nhìn thấy mặt cùng thư từ mỗi tháng, có đôi khi Đường Nguyên thậm chí hoài nghi trong đầu tên kia không có mình.

Cho đến hôm sinh nhật cậu nhận được một hộp bưu phẩm đến từ HongKong, sau khi mở ra thứ bên trong khiến bạn cùng phòng nhìn trộm cũng không nhịn được ‘mẹ nó’ một tiếng.

Đó là một mô hình Transformers bản số lượng có hạn, nói đắt không đắt, nhưng cũng không phải suy nghĩ bình thường là có thể mua được.

Đường Nguyên đắc ý chỉ còn thiếu không treo mô hình kia lên ngực, vứt hộp đựng xong liền nhào vào máy tính. Đúng lúc Lâm Cảnh đầu kia online, lập tức gửi qua một trái tim đỏ to bự.

Lâm Cảnh lại rất lâu không thấy hồi âm.

Đường Nguyên có cảm giác mất mát như tiểu vũ trũ vừa sôi trào đã bị dập tắt.

Vừa muốn tắt MSN để đi học, bên kia rốt cuộc hồi âm.

-Cậu là ai?

-Cậu là BF cũ của Lâm Cảnh?

-Cậu từ bỏ đi, bây giờ cậu ấy ở cùng với tôi.

Nói xong liền gửi một tấm ảnh Lâm Cảnh quần áo lộn xộn ngủ bên cạnh một thằng con trai. Tên kia không chụp thẳng mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười lộ vẻ đắc ý của hắn.

Đường Nguyên ‘xoạt’ một phát đứng dậy, ‘bốp’ một tiếng đập vào khung giường.

Thiếu niên đau nổ đom đóm mắt ra sức ‘tao fuck’ vài tiếng với màn hình, tiếng tiếng phẫn nộ tiếng tiếng đau thương. Cuối cùng cậu rút phắt nguồn điện, cầm điện thoại lập tức chạy ra ngoài.

Lô giai tư đang đi uống với bạn trai mới đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Nguyên, chỉ nghe giọng cũng có thể cảm nhận được lừa giận ngút trời của đối phương:

-Tôi fuck! Lô giai tư cậu đúng là mỏ quạ đen! Thật sự có thằng ngu gửi ảnh của Lâm Cảnh cho tôi rồi!

-Hả? – lô giai tư sửng sốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.