Tất nhiên là ba cái tát vừa nãy không phải Thiên Tôn tự mình đích thân ra tay mà là dùng thần lực khiến Tam Điềm tự vả mặt chính bản thân. Nhiệt độ xung quanh lạnh xuống, không ai dám hành động sơ suất nữa. Vì ngay cả Thế Đế cũng không ra tay ngăn cản thì họ lo chuyện bao đồng làm gì.
Dương Mộc Thanh đưa tay lên che miệng ngáp một tiếng. Cô lười biếng dựa người vào ghế vắt chéo chân.
- Còn đợi đến khi nào mới bắt đầu vậy?
Thế Đế dùng mắt ra hiệu cho Tam Điềm lui về ghế ngồi. Ông đi thẳng đến nơi cao nhất ngồi xuống. Khi ông giơ tay phải lấy lá cờ được cắm ở gần rồi quăng xuống võ đài. Tiếng trống “thùng thình” vang lên đầy hào hùng.
- Các thí sinh có mặt ở đây ngày hôm nay đều đã rèn luyện trau dồi kỹ năng suốt 50 năm qua. Bây giờ là lúc phải thể hiện sức mạnh của chính mình. Như các vị đã biết. Người chiến thắng trong cuộc thi đấu võ lâm sẽ được ở lại Lục Thiên Châu tu luyện và những ai thua cuộc nếu còn mạng thì sẽ quay về lại Ngu Vực chờ đợi kỳ thi tiếp theo. Ta tuyên bố cuộc thi đấu bắt đầu.
Phía dưới võ đài từng cặp thí sinh tranh võ. Ngũ vị trưởng lão không hề bỏ sót một người tìm năng nào, liên tục chiêu mộ họ về viện. Cô nhàm chán muốn ngủ một giấc. Thời gian qua đi, những cặp thí sinh tranh đấu với nhau kịch tính đến nghẹt thở mà Dương Mộc Thanh thì đã thở đều đều đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-yeu-phuc-anh/3514680/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.