Dương Mộc Thanh đã trở về nhà của mình. Cô đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, những ánh đèn từ nhà cao tầng khiến cảnh đêm thêm lung linh. Cô đưa lưng về phía A Đào và Lục nhi.
Lục nhi đã hấp thụ linh khí từ người cô truyền đến nên đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng hắn không lo việc bản thân mình bị trọng thương. Việc hắn lo lắng nhất chính là chủ nhân đã biết hắn không phải là nữ. Nói đúng hơn là việc cô bị lừa dối suốt từng ấy năm qua.
Dương Mộc Thanh đã đứng đó được một lúc rồi xoay người đối diện trực tiếp với hai người họ.
Ánh mắt không biểu đạt rõ cảm xúc hiện tại của cô là gì. Ngay cả giọng nói có bảy phần lạnh lùng và ba phần xa cách.
- Có vui không?
A Đào nhìn cô và Lục nhi im lặng cúi đầu.
- Ta hỏi ngươi lừa dối ta như vậy có thấy vui không?
- Thần không dám!
Lục nhi dè dặt trả lời.
- Ha! Hay cho câu không dám. Tốt nhất ngươi cho ta một lời giải thích rõ ràng. Còn không thì cút về Lục Thiên Châu.
Lục nhi như đang hồi tưởng lại chuyện năm đó mà chậm rãi kể lại.
- Cô là con gái thất lạc bên ngoài nhiều năm của Thế Đế. Cho đến khi nhận lại người và gia nhập vào gia tộc thì nội bộ thực chất đang chia năm xẻ bảy. Vì để thăm dò tâm ý của người có đang hướng về phe phái nào không nên đã sắp xếp người hầu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-yeu-phuc-anh/3506848/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.