Ba người đã trở lại trong xe. Dương Mộc Thanh cũng đã thu dây lại và giúp hắn thanh lọc cơ thể bị trúng độc.
- Tôi thấy cô cũng ăn nhưng sao mỗi tôi trúng độc vậy?
- Còn không phải là vì chị ấy lợi hại hơn anh!
Ánh mắt Đàm Mạnh Hùng đang nhìn cô hoà nhã chuyển sang sát khí.
- Đem cậu ta về theo làm gì? Hay cô cứ trả tên nhóc này về nơi sản xuất cho khỏe!
- Không được! Chị cho em đi theo, sau này em bảo vệ chị!
- Cậu không thấy bên cạnh chị đã có anh đây rồi sao? Thêm một người chỉ vướng tay vướng chân.
- Vậy em biến thành chim đậu trên đầu anh là được rồi chứ gì!
Đàm Mạnh Hùng nghe thấy lập tức đạp phanh xe lại. Xe bị dừng đột ngột ở giữa đường. Hắn xuống xe đi ra ghế sau lôi cổ Mạnh Cầm đang ngồi ra bên ngoài. Tay bóp cổ Mạnh Cầm nhấc bổng lên ánh mắt chỉ còn lại khí lạnh.
- Ơ ớ ớ
Mạnh Cầm đã vận dụng công lực để đánh trả nhưng không hề có tác dụng gì với hắn. Lúc này cậu bị thiếu dưỡng khí hai chân đưa qua lại giữa không trung. Đàm Mạnh Hùng hạ tay xuống đấm vào miệng khiến cậu chảy máu.
- Lau miệng cho sạch rồi nói chuyện với tôi!
Hắn trở lại xe, cô chỉ nhìn qua cửa xe mà không xuống ngăn cản. Đến khi cả hai đều ngồi vào vị trí thì cô mới lên tiếng.
- Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu vẫn lựa chọn trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-yeu-phuc-anh/3503639/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.